Cái trí có
thể nhận thức được sự trống rỗng mà không đặt tên?
Nghĩ rằng
hầu hết chúng ta đều biết, có lẽ hiếm khi, mà hầu hết chúng ta là “tâm trí” bận rộn với công việc kiếm kế-sinh
nhai và những vấn đề hỗn loạn ở bản thân và gia đình với xã hội, như vậy chiếm
đóng và hoạt động thường xuyên, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta được biết, mà đôi
khi tâm trí đang trống rỗng. Và, được nhận thức đầy đủ, thấy rõ cảm giác này,
chúng ta sợ sự trống rỗng đó. Chúng ta “chưa bao giờ hỏi” vào trạng thái đó của bản chất “trống
không” này, chúng ta chưa bao giờ đi vào khoảng không sâu rộng, vô tận một cách
thật sâu sắc; chúng ta sợ hãi, và vì vậy chúng ta “lẫn trốn-tránh né” khỏi nó. Chúng ta đã đặt cho nó “một cái tên”, chúng ta nói nó là
"trống vắng", nó là 'khủng khiếp, "nó là “đau đớn-khổ sở”; vì rằng chúng ta luôn đặt cho nó một cái tên, nên đã tạo ra một phản ứng trong tâm
trí, một nỗi lo âu-sợ hãi, một sự tránh né, một sự chạy trốn cái mà chúng ta
cho rằng một “tâm trạng cô đơn, hiu quạnh, trống vắng, buồn chán, tuyệt vọng…
đang chiếm đóng hoàn toàn tâm hồn chúng ta”.
Bây giờ, có
thể tâm không chạy trốn nữa, và không cung cấp cho nó bất kỳ một cái tên nào
khác, không cho nó ý nghĩa của một cái từ như trống vắng-rỗng không về những gì
mà chúng ta có những kỷ niệm của niềm vui-lạc thú và đau khổ? Chúng ta có thể
nhìn vào nó, có thể tâm phải nhận thức được “sự trống vắng-rỗng không đó mà
không đặt tên, không bỏ chạy khỏi nó, mà không phán xét nó, nhưng chỉ là đối
diện trực tiếp-tiếp xúc với nó được chứ?
Bởi vì, đó là TÂM. Đây, không phải là một
người đang suy nghĩ với những gì đã được biết để nhìn vào nó mà luôn kiểm duyệt
lên án nó; chỉ duy nhất trạng thái của TÂM vốn trống không-rỗng lặng mà
tất cả chúng ta thực sự khá quen thuộc với những cách thức mà tất cả chúng ta
muốn tránh né, cố gắng để tạo ra những ý tưởng với những cái tên khác để hoạt động,
với sự thờ phượng, bằng lời cầu nguyện, có kiến thức, với mọi hình thức của
sự ảo tưởng, ảo giác, sợ hãi và lạc thú, hứng thú, phấn khích trong những điều
được gọi là an toàn-an ninh tâm lý.
Nhưng khi
tâm không cung cấp cho nó một thuật ngữ, môt cái tên, lên án nó hay đánh bại
nó, sau đó không có người quan sát để suy nghĩ đưa ra những ý tưởng, đặt tên
cho nó, rồi đưa vào hoạt động, chỉ có một trạng thái mà điều chúng ta đã được
gọi là sự trống rỗng không có gì. Thật đáng sợ khủng khiếp cho những ai chưa
từng trực tiếp giáp mặt tiếp xúc.