CẢM NHẬN THỰC TẠI
Chúng ta đừng khởi đầu bằng từ bất cứ sự kết luận nào, từ bất cứ niềm tin nào, từ bất cứ giáo điều nào đã nhồi nắn tâm trí của chúng ta, mà phải từ cái tâm trí hoàn toàn tự do, mới mẻ, để mà quan sát, mà học hỏi, mà chuyển động, hành xử. Đó là cái tâm từ bi, thương xót không vì một lý do, ý đồ nào, không từ một lý luận nào dẫn đến. Lòng từ bi, nỗi niềm trắc ẩn xuất hiện khi tâm trí được hoàn toàn tự do, không bị điều kiện hóa, đó là nền tảng của một cuộc đổi mới về tâm lý. Cuộc đổi mới tâm lý này là điều chúng ta cần quan tâm từ đầu tới cuối.
Chúng ta hãy tự hỏi:
"Trong cuộc đời, chúng ta tìm tòi cái gí? Phải là một thân thể cường tráng
không? Phải là một đời sống an toàn không?" Tự đáy lòng sâu thẳm, chúng ta
có cái khát vọng rằng tất cả mọi hoạt động của chúng ta đều được bảo đảm, an
toàn; tất cả mọi liên hệ của chúng ta đều được ổn định, chắc chắn, vĩnh viễn.
Chúng ta vướng mắc vào cái kinh nghiệm đã cho chúng ta một số phẩm chất nào đó
về sự ồn định, hoặc một sự xác nhận nào đó nó cho chúng ta cái cảm giác về một
sự trường cửu, mãn nguyện. Trong niềm tin, có sự an toàn; trong sự xác nhận một
giáo điều nào đó, hoặc tôn giáo, có sự an toàn. Nếu đã lớn tuổi, chúng ta có sự
an toàn, hạnh phúc, khi nhớ lại quá khứ, nơi những điều chúng ta đã biết, nơi
tình yêu chúng ta đã có, và chúng ta dính mắc vào quá khứ. Khi còn trẻ, chúng
ta tưng bừng, thỏa mãn với từng giây phút hiện tại, không thắc mắc về quá khứ
hay tương lai. Nhưng từ từ, tuổi trẻ sẽ biến đi dần dần cùng với những khát
vọng về một sự ổn định, với tấm lòng khắc khoải về sự bất an, về sự không có
cái gì, hoặc người nào, để mà nương dựa, với niềm mong mỏi thiết tha sao cho có
được một sự an toàn nào đó để mà bám lấy.
Cuộc đời mỗi người đều bị
ràng buộc với tư tưởng. Mà tư tưởng thì luôn luôn từ quá khứ. Với một cái tâm
chỉ sống với quá khứ, dính vào quá khứ, thì nó hết khả năng để
"sống", để cảm nhận được thực tại.
J.Krishnamurti (Trích The Wholeness of Life)
J.Krishnamurti (Trích The Wholeness of Life)