Nguyên nhân căn bản của sợ hãi
Để thấu triệt cái vấn đề sợ này, bạn phải tiến vào nơi sâu thẳm
nhất của nó, bởi vì sự sợ hãi không phải chỉ là một vấn đề hời hợt ở bề ngoài
của suy tư. Sợ hãi không chỉ có nghĩa là e ngại người láng giềng, hoặc sợ bị
mất việc làm; nó thâm sâu hơn rất nhiều và vì thế muốn hiểu thấu cần phải thăm
dò tới tận đáy tâm hồn.
Muốn tìm hiểu sâu xa, bạn cần một khối óc bén nhậy; và khối óc ấy
không được mài cho bén do tranh cãi hoặc lẩn tránh. Người ta phải tìm hiểu vấn
đề từng bước một, và do đó sự thấu hiểu toàn bộ cái quá trình đặt tên này là
điều rất quan trọng. Khi bạn đặt cho cả một nhóm người cái tên là Hồi giáo,
hoặc là cái gì đó tùy ý bạn, tức là bạn đã loại họ ra, không còn phải coi họ
như những cá thể, thành ra cái tên gọi, cái từ ngữ , đã ngăn cản không để cho
bạn còn đứng trên cương vị một cá nhân, một con người, trong mối liên hệ với
những cá nhân, những con người khác. Cùng một cách đó, khi bạn đặt cho cảm giác
một cái tên tức là bạn không còn thẩm thấu vào chính cảm giác, bạn không hội
nhập trọn vẹn vào cảm giác.
Có rất nhiều cách để trốn tránh sự sợ hãi; nhưng nếu bạn trốn
tránh, bỏ chạy, sự sợ hãi sẽ mãi mãi theo bén gót bạn. Muốn chấm dứt sợ hãi một
cách triệt để, bạn phải thấu triệt cái quá trình đặt tên này và nhận ra rằng
ngôn từ không bao giờ là sự kiện. Cái tâm phải có khả năng tách rời ngôn từ ra
khỏi cảm giác, và không được để cho ngôn từ làm ngăn trở sự trực tiếp nhận thức
cảm giác, vốn là chính sự kiện.
Khi bạn đã đi xa tới mức đó, thẩm thấu sâu tới mức đó, bạn sẽ phát
hiện ra rằng chìm trong cõi vô thức, trong cõi u minh thầm kín của tâm hồn, có
một cảm giác về nỗi niềm hoàn toàn cô đơn, hiu quạnh, đó chính là nguyên do căn
bản của sự sợ hãi. Lại nữa, nếu bạn lẩn tránh nó, nếu bạn muốn thoát khỏi nó,
nói rằng nó đáng sợ quá, nếu bạn không đào sâu vào chính nó đồng thời không đặt
một cái tên cho no, thì sẽ không bao giờ bạn vượt qua được nỗi sợ hãi. Cái tâm
phải trực diện với nỗi niềm hoàn toàn trống vắng, cô đơn, hiu quạnh trong nội
tâm, và không tự cho phép làm gì để trốn tránh sự thực.
Điều đặc biệt được gọi là sự cô độc đó chính là điều rất cốt tủy
của bản ngã, cái "tôi", với tất cả mánh lới, sự xảo trá, sự đảo điên
của nó, mạng lưới của nó, khiến cho tâm trí bị mắc vào bẫy. Chỉ khi nào cái tâm
có khả năng vượt qua được sự cô đơn, hiu quạnh tối hậu ấy thì mới có tự do --
sự tự do tuyệt đối giải phóng hoàn toàn khỏi nỗi sợ hãi. Và chỉ khi đó bạn mới
tự thấy được thế nào là thực tại, là cái sức sống vô lượng, vô biên, vô thủy, vô
chung.
Khi mà tư tưởng còn nẩy sinh ra những sự sợ hãi dưới dạng chuyển biến theo thời gian thì nó không có khả năng hiểu được thế nào là phi thời gian.
Khi mà tư tưởng còn nẩy sinh ra những sự sợ hãi dưới dạng chuyển biến theo thời gian thì nó không có khả năng hiểu được thế nào là phi thời gian.
Krishnamurti -- Reflections
on the Self