Khi năng lượng không tiêu tan qua mọi cách thức tẩu thoát khỏi nỗi buồn khổ, sau đó năng lượng đó sẽ trở thành ngọn lửa của niềm đam mê.
Chúng ta đã đi bộ trong khu vườn mở gần một khách sạn lớn. Có một màu xanh vàng trong bầu trời phía tây và tiếng ồn của xe buýt, xe đi qua. Có những cây non đầy hứa hẹn, tưới nước hàng ngày. Họ vẫn đang xây dựng, tạo ra những khu vườn và một con chim đã bay lượn trên bầu trời, vẫy cánh của mình nhanh chóng trước khi nó rơi xuống đất; và ở phía đông, trăng đã có sự sắp tròn. Có gì là đẹp là không ai trong số những điều này nhưng mênh mông, vô tận mà dường như để ôm trọn quả đất. Có gì là đẹp chính là người nghèo với cái đầu cúi xuống, mang theo một chai nhỏ dầu.
Krishnamurti: Đau khổ có ý nghĩa gì ở đất nước này chứ? Làm thế nào để người dân ở đất nước này đáp ứng nỗi buồn khổ? Họ tẩu thoát khỏi nỗi buồn thông qua giải thích của nghiệp? Làm thế nào để cái trí ở Ấn Độ hoạt động khi có đáp ứng nỗi buồn? Người Phật tử gặp nó trong một cách, người Kitô hữu trong một cách khác. Làm thế nào để cái trí của người Hindu đáp ứng nó? Liệu nó chống lại nỗi buồn, hoặc tẩu thoát khỏi nó? Hay cái trí của người Hindu hợp lý hóa nó?
Người hỏi P: Có thực sự rất nhiều cách để gặp gỡ nỗi buồn? Nỗi buồn là cơn đau - cơn đau của một người nào đó chết, nỗi đau của chia ly. Là nó có thể gặp gỡ cơn đau này theo những cách khác nhau?
Krishnamurti: Có rất nhiều cách để trốn thoát nhưng chỉ có một cách thức nhằm đáp nỗi đau. Việc bỏ trốn mà chúng ta đều quen thuộc này thật sự là cách để tránh lớn lao của nỗi đau. Bạn thấy đấy, chúng ta sử dụng những giải thích gặp gỡ nỗi buồn nhưng những giải thích này không trả lời câu hỏi. Cách duy nhất để gặp gỡ nỗi đau là được mà không cần sự kháng cự nào, được mà không cần bất kỳ chuyển động lập tức khỏi buồn, bên ngoài hay bên trong, để lại hoàn toàn với buồn phiền, mà không muốn đi vượt khỏi nó.
P: bản chất của đau khổ là gì?
Krishnamurti: Có nỗi buồn cá nhân, nỗi buồn mà đi kèm với sự mất mát của một người mà bạn yêu thương, sự cô đơn, sự xa cách, sự lo lắng cho người khác. Với cái chết đó cũng là cảm giác rằng người kia đã không còn là, và có rất nhiều điều mà ông ấy muốn làm. Tất cả điều này là nỗi buồn cá nhân. Còn có một người đàn ông, mắc bệnh mặc bộ đồ dơ bẩn, đầu cúi xuống; ông là ngu dốt, dốt nát không chỉ đơn thuần là kiến thức sách, nhưng sâu sắc, thực sự không biết gì. Cái cảm giác mà người ta cho người đàn ông không phải là tự thương hại, cũng không có sự đồng nhất với con người đó; nó không phải là bạn được đặt ở một vị trí tốt hơn so với ông ấy và do đó bạn cảm thấy đáng tiếc cho ông ấy, nhưng có trong người ta cảm giác trọng lượng vượt thời gian của nỗi buồn trong con người. nỗi buồn này không có gì cá nhân về nó. Nó có tồn tại.
P: Trong khi bạn đã nói, sự chuyển động của nỗi buồn đã hoạt động trong tôi. Không có nguyên nhân trực tiếp cho nỗi buồn này, nhưng nó có vẻ như một cái bóng, luôn luôn với người đàn ông. Ông đã sống, ông đã yêu, ông tạo sự gắn bó và tất cả mọi thứ kết thúc. Dù sự thật về những gì bạn nói, trong này có như vậy vô số nỗi buồn. Làm thế nào là nó kết thúc? Có vẻ như không có câu trả lời. Những ngày khác, bạn nói trong nỗi buồn là toàn bộ chuyển động của niềm đam mê. Nó có nghĩa là gì?
Krishnamurti: Có một mối quan hệ giữa nỗi buồn khổ và niềm đam mê? Tôi tự hỏi những điều phiền muộn là. Có một điều như nỗi buồn khổ vô cớ? Chúng ta biết những nỗi buồn khổ đó là nhân quả. Con trai tôi chết; trong đó có liên quan đến tính xác định của tôi với con trai của tôi, muốn của tôi với con trai phải là một cái gì đó mà tôi chưa có, tìm kiếm của tôi liên tục thông qua con trai; và khi con trai chết, tất cả mà bị từ chối và tôi thấy mình hoàn toàn trống vắng của tất cả hy vọng. Trong đó có tự thương hại, sợ hãi; trong đó có nỗi buồn khổ đó là nguyên nhân của cơn đau khổ này. Đây là rất nhiều ở tất cả mọi người. Đây là những gì chúng ta có nghĩa là cái đau khổ.
Sau đó, cũng có những nỗi buồn của thời gian, nỗi buồn của sự thiếu hiểu biết, không phải là sự thiếu hiểu biết về kiến thức nhưng thiếu hiểu biết của một người bị điều kiện hóa sẽ tự tàn phá, hủy diệt chính mình; nỗi buồn khổ vì không biết được chính mình; nỗi buồn phiền vì không biết rõ vẻ đẹp nằm ở độ sâu của bản thể của một người và đi xa hơn nữa. Do chúng ta thấy rằng khi chúng ta tẩu thoát khỏi nỗi buồn khổ thông qua các hình thức khác nhau của lời giải thích, chúng ta đang thực sự phung phí đi một điều xảy ra lạ thường?
P: Vậy, người ta làm gì sao?
Krishnamurti: Bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi, "Có, một nỗi buồn khổ không có nguyên nhân và có hiệu lực chứ?" Chúng ta biết nỗi buồn và sự di chuyển đi từ nỗi buồn.
P: Bạn đã nói về nỗi buồn khổ, mà tự do về nguyên nhân và hậu quả. Có một trạng thái như vậy sao?
Krishnamurti: Con người đã sống với nỗi buồn khổ từ thời xa xưa. Người ta chưa bao giờ biết làm thế nào để giáp mặt với nó. Vì vậy, người ta với cả hai đã “tôn thờ nó” hoặc “chạy trốn nó”. Cả hai đều là những chuyển động tương tự như nhau. Cái trí của tôi không làm một trong hai, cũng không sử dụng nỗi buồn như một phương tiện của sự thức tỉnh. Rồi thì, những gì sẽ xảy ra?
P: Tất cả những thứ khác là những sản phẩm của các giác quan của chúng ta. Nỗi buồn khổ là nhiều hơn thế. Đó là một chuyển động của con tim.
Krishnamurti: Tôi muốn hỏi bạn những mối quan hệ giữa đau khổ và tình yêu là gì?
P: Chúng là cả hai chuyển động của trái tim.
Krishnamurti: tình yêu là gì và nỗi buồn là những gì?
P: Cả hai đều là chuyển động của trái tim, một người được xác định là niềm vui và sự khác như đau khổ.
Krishnamurti: Liệu tình yêu là hài lòng? Bạn sẽ nói niềm vui và hài lòng là giống nhau không? Nếu không có sự hiểu biết về bản chất của niềm vui, không có chiều sâu cho niềm vui. Bạn không thể mời niềm vui. Niềm vui xảy ra. Diễn biến có thể được biến thành hài lòng . Khi hài lòng-khoái lạc mà bị từ chối, có sự khởi đầu của nỗi buồn.
P: Ở một mức độ nó là như vậy, nhưng nó không phải là như vậy tại một mức độ khác.
Krishnamurti: Như chúng ta đã nói, niềm vui không phải là một điều được mời. Nó sẽ xảy ra. Thỏa mãn-hài lòng Tôi có thể mời, sự thỏa mãn-hài lòng tôi có thể theo đuổi. Nếu thỏa mãn-hài lòng là tình yêu, thì tình yêu có thể được “nuôi trồng”.
P: Chúng ta biết sự thỏa mãn-hài lòng không phải là tình yêu. Hài lòng-thỏa mãn có thể là một biểu hiện của tình yêu nhưng nó không phải là tình yêu. Cả hai đau khổ và tình yêu xuất phát từ cùng một nguồn.
Krishnamurti: Tôi hỏi về mối quan hệ giữa đau khổ và tình yêu là gì? Có thể có tình yêu nếu có nỗi buồn khổ - nỗi buồn khổ là tất cả những điều mà chúng ta đã nói về?
P: Tôi sẽ nói "có".
Krishnamurti: Trong nỗi buồn khổ, có một yếu tố của chia ly, của sự phân mảnh. Đó không phải là một thỏa thuận tuyệt vời của tự thương hại trong nỗi buồn khổ? các mối quan hệ của tất cả điều này để yêu là gì? Liệu có phụ thuộc tình yêu chăng? Đã yêu chất lượng của "tôi" và "bạn"?
P: Nhưng anh đã nói về niềm đam mê ......
Krishnamurti: Khi không có chuyển động của tẩu thoát khỏi phiền muộn-buồn khổ, rồi thì “tình yêu là”. Đam mê là ngọn lửa của nỗi buồn khổ và ngọn lửa mà chỉ có thể được đánh thức khi không có lối để tẩu thoát với mọi hình thức nào cả, không có sức đề kháng-đối lập. Điều đó có nghĩa gì? - Có nghĩa là, nỗi buồn khổ đã ở trong đó không có chất lượng của mảnh vụn.
P: Trong ý nghĩa đó, là trạng thái của nỗi buồn khổ bất kỳ khác nhau từ các trạng thái của tình yêu chăng? Nỗi buồn khổ. Bạn nói khi đau đớn mà không có sức đề kháng-đối lập, không có chuyển động tránh xa cơn đau đớn, “ngọn lửa của niềm đam mê nổi lên”. Thậy kỳ lạ trong bản văn cổ, kama (tình yêu), Agni (lửa), và yama (chết) được cho là tương tự; chúng được đặt trên cùng cấp; tất cả chúng đều giống nhau; chúng “sáng tạo”, làm sạch và phá hủy để tạo ra một lần nữa. Cần phải có một kết thúc có hậu.
Krishnamurti: Bạn thấy đấy, đó chỉ là nó được. Điều gì là các mối quan hệ của một cái trí đã hiểu rõ nỗi buồn khổ và do đó sự kết thúc của nỗi buồn? chất lượng của cái trí mà không còn là sợ kết thúc, đó là cái chết là gì?
Khi năng lượng không tiêu tan qua mọi cách thức tẩu thoát, sau đó năng lượng đó sẽ trở thành ngọn lửa của niềm đam mê.
Krishnamurti: Đau khổ có ý nghĩa gì ở đất nước này chứ? Làm thế nào để người dân ở đất nước này đáp ứng nỗi buồn khổ? Họ tẩu thoát khỏi nỗi buồn thông qua giải thích của nghiệp? Làm thế nào để cái trí ở Ấn Độ hoạt động khi có đáp ứng nỗi buồn? Người Phật tử gặp nó trong một cách, người Kitô hữu trong một cách khác. Làm thế nào để cái trí của người Hindu đáp ứng nó? Liệu nó chống lại nỗi buồn, hoặc tẩu thoát khỏi nó? Hay cái trí của người Hindu hợp lý hóa nó?
Người hỏi P: Có thực sự rất nhiều cách để gặp gỡ nỗi buồn? Nỗi buồn là cơn đau - cơn đau của một người nào đó chết, nỗi đau của chia ly. Là nó có thể gặp gỡ cơn đau này theo những cách khác nhau?
Krishnamurti: Có rất nhiều cách để trốn thoát nhưng chỉ có một cách thức nhằm đáp nỗi đau. Việc bỏ trốn mà chúng ta đều quen thuộc này thật sự là cách để tránh lớn lao của nỗi đau. Bạn thấy đấy, chúng ta sử dụng những giải thích gặp gỡ nỗi buồn nhưng những giải thích này không trả lời câu hỏi. Cách duy nhất để gặp gỡ nỗi đau là được mà không cần sự kháng cự nào, được mà không cần bất kỳ chuyển động lập tức khỏi buồn, bên ngoài hay bên trong, để lại hoàn toàn với buồn phiền, mà không muốn đi vượt khỏi nó.
P: bản chất của đau khổ là gì?
Krishnamurti: Có nỗi buồn cá nhân, nỗi buồn mà đi kèm với sự mất mát của một người mà bạn yêu thương, sự cô đơn, sự xa cách, sự lo lắng cho người khác. Với cái chết đó cũng là cảm giác rằng người kia đã không còn là, và có rất nhiều điều mà ông ấy muốn làm. Tất cả điều này là nỗi buồn cá nhân. Còn có một người đàn ông, mắc bệnh mặc bộ đồ dơ bẩn, đầu cúi xuống; ông là ngu dốt, dốt nát không chỉ đơn thuần là kiến thức sách, nhưng sâu sắc, thực sự không biết gì. Cái cảm giác mà người ta cho người đàn ông không phải là tự thương hại, cũng không có sự đồng nhất với con người đó; nó không phải là bạn được đặt ở một vị trí tốt hơn so với ông ấy và do đó bạn cảm thấy đáng tiếc cho ông ấy, nhưng có trong người ta cảm giác trọng lượng vượt thời gian của nỗi buồn trong con người. nỗi buồn này không có gì cá nhân về nó. Nó có tồn tại.
P: Trong khi bạn đã nói, sự chuyển động của nỗi buồn đã hoạt động trong tôi. Không có nguyên nhân trực tiếp cho nỗi buồn này, nhưng nó có vẻ như một cái bóng, luôn luôn với người đàn ông. Ông đã sống, ông đã yêu, ông tạo sự gắn bó và tất cả mọi thứ kết thúc. Dù sự thật về những gì bạn nói, trong này có như vậy vô số nỗi buồn. Làm thế nào là nó kết thúc? Có vẻ như không có câu trả lời. Những ngày khác, bạn nói trong nỗi buồn là toàn bộ chuyển động của niềm đam mê. Nó có nghĩa là gì?
Krishnamurti: Có một mối quan hệ giữa nỗi buồn khổ và niềm đam mê? Tôi tự hỏi những điều phiền muộn là. Có một điều như nỗi buồn khổ vô cớ? Chúng ta biết những nỗi buồn khổ đó là nhân quả. Con trai tôi chết; trong đó có liên quan đến tính xác định của tôi với con trai của tôi, muốn của tôi với con trai phải là một cái gì đó mà tôi chưa có, tìm kiếm của tôi liên tục thông qua con trai; và khi con trai chết, tất cả mà bị từ chối và tôi thấy mình hoàn toàn trống vắng của tất cả hy vọng. Trong đó có tự thương hại, sợ hãi; trong đó có nỗi buồn khổ đó là nguyên nhân của cơn đau khổ này. Đây là rất nhiều ở tất cả mọi người. Đây là những gì chúng ta có nghĩa là cái đau khổ.
Sau đó, cũng có những nỗi buồn của thời gian, nỗi buồn của sự thiếu hiểu biết, không phải là sự thiếu hiểu biết về kiến thức nhưng thiếu hiểu biết của một người bị điều kiện hóa sẽ tự tàn phá, hủy diệt chính mình; nỗi buồn khổ vì không biết được chính mình; nỗi buồn phiền vì không biết rõ vẻ đẹp nằm ở độ sâu của bản thể của một người và đi xa hơn nữa. Do chúng ta thấy rằng khi chúng ta tẩu thoát khỏi nỗi buồn khổ thông qua các hình thức khác nhau của lời giải thích, chúng ta đang thực sự phung phí đi một điều xảy ra lạ thường?
P: Vậy, người ta làm gì sao?
Krishnamurti: Bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi, "Có, một nỗi buồn khổ không có nguyên nhân và có hiệu lực chứ?" Chúng ta biết nỗi buồn và sự di chuyển đi từ nỗi buồn.
P: Bạn đã nói về nỗi buồn khổ, mà tự do về nguyên nhân và hậu quả. Có một trạng thái như vậy sao?
Krishnamurti: Con người đã sống với nỗi buồn khổ từ thời xa xưa. Người ta chưa bao giờ biết làm thế nào để giáp mặt với nó. Vì vậy, người ta với cả hai đã “tôn thờ nó” hoặc “chạy trốn nó”. Cả hai đều là những chuyển động tương tự như nhau. Cái trí của tôi không làm một trong hai, cũng không sử dụng nỗi buồn như một phương tiện của sự thức tỉnh. Rồi thì, những gì sẽ xảy ra?
P: Tất cả những thứ khác là những sản phẩm của các giác quan của chúng ta. Nỗi buồn khổ là nhiều hơn thế. Đó là một chuyển động của con tim.
Krishnamurti: Tôi muốn hỏi bạn những mối quan hệ giữa đau khổ và tình yêu là gì?
P: Chúng là cả hai chuyển động của trái tim.
Krishnamurti: tình yêu là gì và nỗi buồn là những gì?
P: Cả hai đều là chuyển động của trái tim, một người được xác định là niềm vui và sự khác như đau khổ.
Krishnamurti: Liệu tình yêu là hài lòng? Bạn sẽ nói niềm vui và hài lòng là giống nhau không? Nếu không có sự hiểu biết về bản chất của niềm vui, không có chiều sâu cho niềm vui. Bạn không thể mời niềm vui. Niềm vui xảy ra. Diễn biến có thể được biến thành hài lòng . Khi hài lòng-khoái lạc mà bị từ chối, có sự khởi đầu của nỗi buồn.
P: Ở một mức độ nó là như vậy, nhưng nó không phải là như vậy tại một mức độ khác.
Krishnamurti: Như chúng ta đã nói, niềm vui không phải là một điều được mời. Nó sẽ xảy ra. Thỏa mãn-hài lòng Tôi có thể mời, sự thỏa mãn-hài lòng tôi có thể theo đuổi. Nếu thỏa mãn-hài lòng là tình yêu, thì tình yêu có thể được “nuôi trồng”.
P: Chúng ta biết sự thỏa mãn-hài lòng không phải là tình yêu. Hài lòng-thỏa mãn có thể là một biểu hiện của tình yêu nhưng nó không phải là tình yêu. Cả hai đau khổ và tình yêu xuất phát từ cùng một nguồn.
Krishnamurti: Tôi hỏi về mối quan hệ giữa đau khổ và tình yêu là gì? Có thể có tình yêu nếu có nỗi buồn khổ - nỗi buồn khổ là tất cả những điều mà chúng ta đã nói về?
P: Tôi sẽ nói "có".
Krishnamurti: Trong nỗi buồn khổ, có một yếu tố của chia ly, của sự phân mảnh. Đó không phải là một thỏa thuận tuyệt vời của tự thương hại trong nỗi buồn khổ? các mối quan hệ của tất cả điều này để yêu là gì? Liệu có phụ thuộc tình yêu chăng? Đã yêu chất lượng của "tôi" và "bạn"?
P: Nhưng anh đã nói về niềm đam mê ......
Krishnamurti: Khi không có chuyển động của tẩu thoát khỏi phiền muộn-buồn khổ, rồi thì “tình yêu là”. Đam mê là ngọn lửa của nỗi buồn khổ và ngọn lửa mà chỉ có thể được đánh thức khi không có lối để tẩu thoát với mọi hình thức nào cả, không có sức đề kháng-đối lập. Điều đó có nghĩa gì? - Có nghĩa là, nỗi buồn khổ đã ở trong đó không có chất lượng của mảnh vụn.
P: Trong ý nghĩa đó, là trạng thái của nỗi buồn khổ bất kỳ khác nhau từ các trạng thái của tình yêu chăng? Nỗi buồn khổ. Bạn nói khi đau đớn mà không có sức đề kháng-đối lập, không có chuyển động tránh xa cơn đau đớn, “ngọn lửa của niềm đam mê nổi lên”. Thậy kỳ lạ trong bản văn cổ, kama (tình yêu), Agni (lửa), và yama (chết) được cho là tương tự; chúng được đặt trên cùng cấp; tất cả chúng đều giống nhau; chúng “sáng tạo”, làm sạch và phá hủy để tạo ra một lần nữa. Cần phải có một kết thúc có hậu.
Krishnamurti: Bạn thấy đấy, đó chỉ là nó được. Điều gì là các mối quan hệ của một cái trí đã hiểu rõ nỗi buồn khổ và do đó sự kết thúc của nỗi buồn? chất lượng của cái trí mà không còn là sợ kết thúc, đó là cái chết là gì?
Khi năng lượng không tiêu tan qua mọi cách thức tẩu thoát, sau đó năng lượng đó sẽ trở thành ngọn lửa của niềm đam mê.
Jiddu Krishnamurti