Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

“Lòng thèm khát” là luôn “Lòng thèm khát”.

Jiddu Krishnamurti: “Lòng thèm khát” là luôn “Lòng thèm khát”.

Để tránh bị đau khổ-buồn phiền quấy nhiễu, chúng ta đã cố gắng tu tập-trau dồi cho sự tách biệt. Được cảnh báo trước sự gắn bó với tất cả mọi cách thức-pháp môn mà sớm hay muộn kéo theo nỗi buồn phiền, chúng ta muốn trở nên bị tách ra. Gắn bó với mọi pháp môn để tu tập-trau dồi là sự giải trí cho vui, nhưng nhận thấy ra được sự đau đớn-buồn phiền ở trong đó, chúng ta muốn được niềm vui thỏa mãn-hài lòng trong lối (các pháp môn) khác nhau, thông qua sự tách ra. Tách rời cũng giống như gắn bó chừng nào, miễn là nó mang lại niềm vui, giải trí cho sự thỏa mãn-hài lòng của chúng ta. Vì vậy, những gì chúng ta đang thực sự tìm kiếm là sự giải trí cho vui, cho cảm giác được hài lòng-thỏa mãn của chính chúng ta, chúng ta thèm khát được hài lòng, thỏa mãn bởi bất kỳ phương tiện hay pháp môn nào. Chúng ta phụ thuộc hoặc gắn liền vì nó mang lại cho chúng ta niềm vui-thỏa mãn-hài lòng, an ninh, quyền lực, một cảm giác hạnh phúc, mặc dù trong đó có sự đau khổ-buồn phiền và sợ hãi. Chúng ta tìm kiếm cũng chỉ để tách biệt cho niềm vui, để không bị tổn thương, không để bị tổn thương bên trong. tìm kiếm của chúng ta là để giải trí cho vui, có sự hài lòng. Nếu không lên án hay biện minh. Vậy, chúng ta cần để hiểu rõ quá trình này, vì trừ khi chúng ta hiểu rõ được nó không có cách nào ra khỏi nhầm lẫn và mâu thuẫn của chúng ta. sự thèm muốn có bao giờ được thỏa mãn-hài lòng, hay nó là một cái hố không đáy? Cho dù chúng ta thèm khát cho thấp hèn hoặc thanh cao, sự thèm muốn luôn thèm muốn, một ngọn lửa đang cháy, và những gì có thể được tiêu thụ bởi nó sớm trở thành đống tro tàn; nhưng sự thèm muốn để được hài lòng-thỏa mãn vẫn còn, từng đang cháy, từng tiêu thụ, và không có kết thúc nó. Gắn bó hay sự từ bỏ để cố gắng tu tập-trau dồi cho sự tách biệt bằng mọi cách thức của mọi pháp môn là ngang nhau, và cả hai cần phải được siêu việt lên.