Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

Chúng ta đang muốn tìm gì?

Krishnamurti: Chúng ta đang muốn tìm gì?
Những gì là nó mà hầu hết chúng ta đang tìm kiếm? Nó là gì mà mỗi người chúng ta muốn có? Đặc biệt là trong thế giới không ngừng nghỉ này, nơi mà tất cả mọi người đang cố gắng để tìm thấy một số loại hòa bình, một số loại hạnh phúc, một nơi trú ẩn, chắc chắn điều quan trọng là phải tìm hiểu, phải không ? Vậy, nó là gì mà chúng ta đang cố gắng để tìm kiếm, những gì đó là chúng ta đang cố gắng để tìm hiểu, khám phá. Có lẽ hầu hết chúng ta đang tìm kiếm một số loại hạnh phúc, một loại hòa bình; trong một thế giới được liệt với tình trạng hỗn loạn, chiến tranh, tranh chấp, xung đột, chúng ta muốn có một nơi nương náu-an toàn, nơi có thể có một số hòa bình. Tôi nghĩ rằng đó là những gì hầu hết chúng ta muốn có. Vì vậy, chúng ta theo đuổi, đi từ một nhà lãnh đạo này, sang một nhà lãnh đạo khác, từ một tổ chức tôn giáo này sang một tổ chức tôn giáo khác, từ một vị thầy này, sang một vị thầy khác, từ phe nhóm-đảng phái này sang phe nhóm-đảng phái khác, từ hệ tư tường này sang hệ tư tưởng khác..v.v.
Bây giờ, vì nó mà chúng ta đang tìm kiếm hạnh phúc hay vì nó mà chúng ta đang tìm kiếm sự thỏa mãn của một số loại mà chúng ta hy vọng sẽ nắm lấy được hạnh phúc? Có một sự khác biệt giữa hạnh phúc và hài lòng. Bạn có thể tìm kiếm hạnh phúc? Có lẽ bạn có thể tìm thấy sự hài lòng nhưng chắc chắn bạn không thể tìm thấy hạnh phúc thật sự. Hạnh phúc là được dẫn xuất; nó là một sản phẩm phụ có được từ một cái gì đó khác. Vì vậy, trước khi chúng ta cung cấp cho cái trí và trái tim của chúng ta một cái gì đó mà đòi hỏi rất nhiều sự nghiêm túc, sự chú ý, suy nghĩ, chăm sóc, chúng ta phải tìm hiểu, chính chúng ta phải không ? Vậy, nó là gì mà chúng ta đang tìm kiếm; cho dù đó là hạnh phúc, hay sự hài lòng. Tôi sợ nhất của chúng ta đang tìm kiếm sự thỏa mãn. Chúng ta muốn được hài lòng, chúng ta muốn tìm một cảm giác sung mãn vào cuối của việc tìm kiếm của chúng ta.
Rốt cuộc, nếu ai tìm kiếm hòa bình một người có thể tìm thấy nó rất dễ dàng. Người ta có thể dùng hết sức của mình một cách mù quáng với một số loại nguyên nhân, đến một ý tưởng, lý tưởng, niềm tin và tìm nơi trú ẩn ở đó. Chắc chắn điều đó không giải quyết được vấn đề. Chỉ là sự cô lập trong một ý tưởng kèm theo không phải là một sự giải thoát khỏi cuộc xung đột. Vì vậy, chúng ta phải tìm hiểu, chính chúng ta phải không ? Vậy, nó là gì, phía bên trong, cũng như bên ngoài, mà mỗi người trong chúng ta muốn. Nếu chúng ta rõ ràng về vấn đề này, thì chúng ta không cần phải đi bất cứ nơi nào, với bất kỳ vị thầy nào, đối với bất kỳ nhà thờ, chùa chiềng hay bất cứ tổ chức nào… Vì vậy khó khăn của chúng ta là, để được rõ ràng trong chính chúng ta về ý định của chúng ta, là nó phải không? chúng ta có thể được rõ ràng? Và không rõ ràng mà đi thông qua tìm kiếm, thông qua cố gắng để tìm hiểu những gì người khác nói, từ bâc thây cao nhất cho đến các nhà truyền giáo bình thường tại một nhà thờ hay đền, chùa ở mộ góc nào đó? Các bạn có cùng với ai đó để tìm hiểu? Tuy nhiên, đó là những gì chúng ta đang làm, là nó phải không? Chúng ta đọc vô số sách, chúng ta tham dự nhiều cuộc họp và thảo luận, chúng ta tham gia các buổi tổ chức khác nhau - cố gắng để từ đó tìm ra một phương thuốc cho cuộc xung đột, cho những khổ đau, buồn piền trong cuộc sống của chúng ta. Hoặc, nếu chúng ta không làm tất cả những điều đó, chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã tìm thấy; đó là chúng ta nói rằng một tổ chức đặc biệt, một vị thầy đặc biệt, một cuốn sách cụ thể đáp ứng chúng ta; chúng ta đã tìm thấy tất cả mọi thứ chúng ta muốn ở đó; và chúng ta vẫn còn ở đó, nó được kết tinh lại và bao bọc kèm theo.
Do chúng ta không tìm kiếm, thông qua tất cả sự nhầm lẫn này, một cái gì đó vĩnh viễn, một cái gì đó lâu dài, một cái gì đó mà chúng ta gọi là CHÂN LÝ, THƯỢNG ĐẾ, sự thật, những gì bạn thích - cái tên không quan trọng, vì nó không phải là một cái gì đó, chắc chắn. Vì vậy, không cho chúng ta được bắt gặp trong lời nói. Để lại đó cho các giảng viên chuyên nghiệp. Có một sự tìm kiếm một cái gì đó vĩnh cửu, vĩnh hằng, bất diệt, yêu thương, hòa bình, thiêng liêng, thánh thiện là không có, trong hầu hết chúng ta - một cái gì đó chúng ta có thể bám vào, một cái gì đó mà sẽ cung cấp cho chúng ta đảm bảo, một hy vọng, một sự nhiệt tình lâu dài, một điều chắc chắn lâu dài, bởi vì trong bản thân chúng ta rất không chắc chắn. Chúng ta không biết rõ chính mình. Chúng ta biết rất nhiều về các sự kiện bên ngoài chúng ta, những gì mà những cuốn sách đã nói; nhưng chúng ta không biết rõ về chính mình, chúng ta không có một “gặp phải trực tiếp.”
Và điều mà chúng ta gọi là vĩnh hằng là gì? đó là những gì mà chúng ta đang tìm kiếm, điều mà sẽ, hoặc mà chúng ta hy vọng sẽ đáp ứng cho chúng ta sự vĩnh cửu? Có phải chúng ta không tìm kiếm hạnh phúc lâu dài, sự hài lòng lâu dài, chắc chắn lâu dài sao? Chúng ta muốn một cái gì đó sẽ kéo dài không ngừng, mà sẽ thỏa mãn chúng ta. Nếu chúng ta xóa sạch bản thân mình của tất cả các từ hoặc cụm từ và thật sự nhìn vào nó, đây là những gì chúng ta muốn. Chúng ta muốn niềm vui vĩnh cửu, sự hài lòng lâu dài - mà chúng ta gọi là sự thật, Thượng Đế, hay những gì bạn sẽ làm.
Rất tốt, chúng tôi muốn sự hài lòng-thỏa mãn. Có lẽ điều này có thể được mang đến rất đơn giản, nhưng đó thực sự là những gì chúng ta muốn - kiến thức mà sẽ cung cấp cho chúng ta hài lòng-thỏa mãn, kinh nghiệm mà sẽ cung cấp cho chúng ta niềm vui, một sự hài lòng rằng sẽ không khô héo-tàn úa đi vào ngày mai. Và chúng ta đã thử nghiệm với cách theo ý muốn khác nhau, và chúng đều đã biến mất; và chúng ta hy vọng bây giờ để tìm thấy sự hài lòng-thỏa mãn lâu dài trong thực tế, trong Thượng Đế. Chắc chắn, đó là những gì chúng ta đều tìm kiếm - những người thông minh và những người ngu ngốc, các nhà lý luận và người thực tế, người đang phấn đấu cho một cái gì đó. Và đó có phải là sự hài lòng-thỏa mãn vĩnh viễn chăng? Có một cái gì đó mà sẽ được kéo dài chứ?
Bây giờ, nếu bạn tìm kiếm sự hài lòng-thỏa mãn vĩnh viễn, được gọi nó là Thượng đế, hay chân lý, hoặc những gì bạn sẽ gọi - cái tên không quan trọng - chắc chắn bạn phải hiểu rõ, chính là bạn phải không ?, điều bạn đang tìm kiếm. Khi bạn nói, "Tôi đang tìm kiếm hạnh phúc vĩnh viễn" – “Thượng Đế hay Sự Thật”, hoặc những gì bạn muốn – phải bạn cũng chưa hiểu rõ việc đó là tìm kiếm, cho người tìm kiếm, người tìm? Bởi vì có thể không có những điều như an ninh-an toàn lâu dài, hạnh phúc vĩnh viễn. “Sự thật” có thể là một cái gì đó hoàn toàn khác; và tôi nghĩ rằng đó là hoàn toàn khác với những gì bạn có thể thấy, nhận thức, xây dựng. Do đó, trước khi chúng ta tìm kiếm một cái gì đó vĩnh viễn, là nó không rõ ràng là cần thiết để hiểu được người tìm kiếm sao? Người tìm kiếm là khác với những điều mà ông ấy tìm kiếm sao? Khi bạn nói, '' Tôi đang tìm kiếm hạnh phúc ", là những người tìm kiếm khác từ các đối tượng tìm kiếm của mình chứ? Người tư tưởng có khác với suy nghĩ không? Có phải họ là một hiện tượng chung, chứ không phải là quy trình riêng biệt chứ? Vì vậy nó là cần thiết, phải là nó không ?, để hiểu người tìm kiếm trước khi bạn cố gắng tìm ra những gì nó là ông ấy đang tìm kiếm.
Vì vậy, chúng ta phải đi đến điểm khi chúng ta tự hỏi, thực sự nghiêm túc và sâu sắc, nếu hòa bình, hạnh phúc, thực tế, Thượng Đế, hoặc những gì bạn sẽ có thể được ban cho chúng ta bởi người khác. Có thể tìm kiếm không ngừng này, khao khát này, cho chúng ta cảm giác phi thường của thực tại, do con người tạo tác ra, mà đến khi chúng ta thực sự hiểu được chính mình? Có tự biết đến thông qua tìm kiếm, thông qua sau một ai đó khác, thông qua thuộc bất kỳ tổ chức cụ thể, thông qua đọc sách, và như vậy chăng? Rốt cuộc, đó là vấn đề chính, phải là nó không ?, rằng miễn là tôi không hiểu bản thân mình, tôi không có cơ sở để suy nghĩ, và tất cả các tìm kiếm của tôi sẽ là vô ích. Tôi có thể thoát ra ảo tưởng, tôi có thể chạy ra khỏi cạnh tranh, xung đột, đấu tranh; Tôi có thể thờ phượng với các hình thức khác; Tôi có thể tìm kiếm sự cứu rỗi của mình thông qua một người khác. Nhưng chừng nào tôi không biết gì về bản thân mình, miễn là tôi không nhận thức được toàn qui trình của mình, tôi không có cơ sở cho tư tưởng, cho tình cảm, hành động.
Nhưng đó là điều cuối cùng chúng ta muốn: để biết chính mình. Chắc chắn, đó là nền tảng duy nhất mà chúng ta có thể xây dựng. Nhưng, trước khi chúng ta có thể xây dựng, trước khi chúng ta có thể biến đổi, trước khi chúng ta có thể lên án, chỉ trích, kết án, buộc tội hay phá hủy, hủy diệt, phá hoại chúng ta cần phải biết rằng chúng ta đang ở đó. Để đi ra bên ngoài tìm kiếm, thay đổi các vị thầy, rất kinh nghiệm, thực hành yoga, thở, thực hiện các nghi lễ, sau những bậc thầy và tất cả các phần còn lại của nó, là hoàn toàn vô dụng, là nó phải không? Nó không có ý nghĩa, mặc dù những người mà chúng ta hiện theo có thể nói: "Nhìn vào chính mình", bởi vì chúng ta, là thế giới. Nếu chúng ta là nhỏ mọn, ghen tuông, vô ích, tham lam - đó là những gì chúng ta tạo cho chúng ta, đó là xã hội mà chúng ta đang sống.
Có vẻ như với tôi rằng trước khi chúng ta đặt ra trên một cuộc hành trình để tìm thực tế, để tìm thấy Thượng Đế, trước khi chúng ta có thể hành động, trước khi chúng ta có thể có bất kỳ mối quan hệ với người khác, đó là xã hội, điều quan trọng là chúng ta bắt đầu hiểu được chính mình đầu tiên. Tôi nghiêm túc xem như một người hoàn toàn liên quan với điều này, đầu tiên, và không có cách để đi đến một mục tiêu cụ thể, bởi vì, nếu bạn và tôi không hiểu rõ bản thân chính mình, làm thế nào chúng ta có thể, trong hành động, mang lại một sự chuyển đổi trong xã hội, trong mối quan hệ-tương giao, trong bất cứ điều gì mà chúng ta làm gì? Và nó không có nghĩa là, rõ ràng, mà tự biết rõ là trái ngược với, hoặc bị cô lập từ các mối quan hệ. Nó không có nghĩa là, rõ ràng, nhấn mạnh vào các cá nhân, tôi, như trái ngược với các đoàn thể, như trái ngược với nhau.
Bây giờ mà không biết rõ bản thân chính mình, mà không biết cách thức riêng của bạn suy nghĩ và lý do tại sao bạn nghĩ rằng những điều nào đó, mà không biết “hậu cảnh quá khứ” của “điều kiện” của bạn và lý do tại sao bạn có niềm tin nhất định về nghệ thuật và tôn giáo, về đất nước của bạn và hàng xóm của bạn và về chính mình như thế nào bạn có thể nghĩ thực sự về bất cứ điều gì? Mà không biết nền tảng của điều kiện quá khứ của bạn, mà không biết bản chất của suy nghĩ của bạn và từ đâu mà nói - chắc chắn tìm kiếm của bạn là hoàn toàn vô ích, hành động của bạn không có ý nghĩa, có nó chứ? Cho dù bạn là một người Mỹ hay người Hindu hay bất cứ tôn giáo của bạn là không có ý nghĩa hoặc.
Trước khi chúng ta có thể tìm ra những gì mục đích cuối cùng của cuộc sống là gì, tất cả phương tiện - cuộc chiến tranh, đối kháng quốc gia, các cuộc xung đột, toàn bộ sự lôn xộn, hỗn loạn, gây rối - chúng ta phải bắt đầu với chính mình, phải chúng ta không? Nghe có vẻ đơn giản như vậy, nhưng nó là vô cùng khó khăn và cam go đấy. Để thực hiện theo chính mình để xem cách suy nghĩ của một người hoạt động, người ta phải cảnh báo đột xuất, vì vậy mà một người bắt đầu được nhiều hơn và cảnh giác hơn với những phức tạp của suy nghĩ của mình và phản ứng và cảm xúc, ta bắt đầu có ý thức hơn, không chỉ của mình nhưng với người khác mà người ta là trong mối quan hệ. Để biết chính mình là nghiên cứu chính mình trong hành động, mà là mối quan hệ. Sự khó khăn là chúng ta quá thiếu kiên nhẫn; chúng ta muốn nhận được trên, chúng ta muốn tiếp cận kết thúc, và vì vậy chúng ta có cả thời gian lẫn dịp này để cung cấp cho chúng ta cơ hội để nghiên cứu, để quan sát. Ngoài ra, chúng ta đã cam kết chính mình với các hoạt động khác - để kiếm sống, để nuôi trẻ em - hoặc đã đưa vào một số trách nhiệm của các tổ chức khác; chúng ta đã để cam kết chính mình theo nhiều cách khác nhau mà chúng ta có thời gian hầu như không cho tự phản ánh, để quan sát, để nghiên cứu. Vì vậy, thực sự là trách nhiệm của các phản ứng phụ thuộc vào bản thân mình chứ không phải một con người. Việc theo đuổi, tất cả trên toàn thế giới, rất kinh nghiệm và hệ thống của họ, đọc các cuốn sách mới nhất về điều này và điều kia, và như vậy, dường như với tôi như vậy hoàn toàn trống rỗng, do đó hoàn toàn vô ích, cho dù bạn có thể đi lang thang khắp trái đất, nhưng bạn phải trở về với chính mình. Và, như hầu hết chúng ta hoàn toàn không biết gì về chính mình, nó là vô cùng khó khăn để bắt đầu thấy rõ quá trình suy nghĩ và cảm giác của chúng ta và hành động.
Bạn càng biết mình càng rõ ràng là đang hiện hữu. “Tự biết mình” không có kết thúc - bạn không đến với một thành tích, bạn không đi đến một kết luận. Nó là một dòng sông vô tận. Là một trong những nghiên cứu về nó, như một người đi vào nó nhiều hơn và nhiều hơn nữa, người ta tìm thấy hòa bình. Chỉ khi nào tâm trí yên tĩnh - thông qua sự tự hiểu biết rõ ràng chính bản thân mình và không thông qua áp đặt bất kỳ kỷ luật từ bên ngoài – Rồi thì, trong sự yên tĩnh đó, trong sự im lặng đó, có thể thực tế đi vào được. Đó là chỉ khi đó có hạnh phúc, đó có thể là hành động sáng tạo. Và có vẻ như với tôi rằng nếu không có sự hiểu biết này, không có gặp phải này, chỉ để đọc sách, tham gia các cuộc đàm phán, để làm công tác tuyên truyền, chạy theo lý tưởng, niềm tin như vậy là trẻ con - chỉ là một hoạt động mà không có ý nghĩa hơn nhiều; trong khi đó nếu ai có thể hiểu rõ được chính mình, và do đó mang lại hạnh phúc sáng tạo, đó là trải qua một cái gì đó mà không phải là sảm phẩm được dẫn xuất từ tâm trí, thì có lẽ có thể có một sự chuyển hóa tâm thức sự biến đổi tâm trí trong các mối quan hệ trực tiếp đến chúng ta trong hiện tại và như vậy được thực hiện trong thế giới mà chúng ta đang sống một cách thực tế sống động .