Sống với ý niệm mong cầu
trường cửu để thực hiện theo thời gian một ngày nào đó đạt được thành quả tốt
đẹp của sự vĩnh hằng. Vô tình chúng ta giết chết sự an nhiên-tự tại trong từng
khoảnh khắc. Tâm trí chuyển động thường xuyên trong hoạt động huyên náo quen
thuộc trong đời sống hằng ngày của chúng ta. Vì vậy, điều đó trở thành chuyển
động “máy móc” và quan trọng hơn mọi thứ khác
trong cuộc sống, mãi cho tới khi chúng ta gặp phải rắc rối, buồn phiền, đau khổ
hoặc phải đối diện với “một mất-một còn”. Đây là cơ hội tốt nhất để con người
chúng ta “tự nhìn lại chính mình” trong từng khoảnh khắc…Biết đâu điều “huyền
diệu” hay một “phép lành” có thể xảy ra với chúng ta là bây giờ. Đó là sự kiện "thiêng liêng-thánh
thiện-vĩnh hằng" không phải là "tưởng tượng" hay do "ảo
tưởng-ảo giác" gây ra bởi hóa chất(thuốc).