Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016
Người hỏi: Cái quyền lợi của tôi là gì trong mối quan hệ của tôi với thế giới?
Người hỏi: Cái quyền lợi của tôi là gì trong mối quan hệ của tôi với thế giới?
Krishnamurti: Đó là một điều thú vị và câu hỏi mang tính hướng dẫn(giáo hóa-giáo huấn). Người hỏi dường như đặt bản thân mình đối lập với thế giới và sau đó tự hỏi mình rằng, quyền lợi của mình trong mối quan hệ với thế giới là gì. Có phải anh ấy tách khỏi thế giới? Chẳng phải đó là một phần của thế giới sao? Anh ấy đã có bất kỳ quyền nào ngoài từ toàn thể chăng? bằng cách Anh ấy sẽ đặt, tự tách riêng mình ra khỏi hiểu rõ thế giới? Bằng cách đưa ra tầm quan trọng để tăng cường và có được một phần anh ấy sẽ hiểu được cái toàn nguyên chăng? Một phần không phải là toàn thể nhưng để thấu hiểu được toàn bộ một phần không phải thiết lập chính nó trong đối lập với thế giới. Trong hiểu rõ được một phần toàn thể là thấu hiểu. Khi cá nhân là đối lập với thế giới sau đó anh ta gọi quyền lợi của mình; nhưng tại sao anh ta nên đặt mình đối lập với thế giới? Thái độ chống đối, của tôi và không phải tôi, ngăn chặn, cản trở nhận thức. Anh ấy không là một phần của toàn thể sao? Chẳng phải vấn đề của mình là những vấn đề của thế giới sao? Chẳng phải xung đột của mình, nhầm lẫn, lúng túng, lẫn lộn và khổ sở với những người hàng xóm của mình, gần hay xa? Khi anh ta trở nên ý thức về mình, anh ấy sẽ biết rằng anh ấy là một phần của tổng thể. Anh ấy là kết quả của quá khứ với mình sợ hãi, hy vọng, tham lam, khát vọng và như vậy. Kết quả này tìm kiếm một quyền lợi trong mối quan hệ của nó với tổng thể. Có phải là bất kỳ quyền lợi nào, miễn là nó là ghen tị, tham lam, tàn nhẫn không? Nó chỉ là khi anh ta không coi mình là một cá nhân mà là một kết quả và một phần của toàn bộ rằng anh ta sẽ biết rằng tự do mà không có đối lập, tính hai mặt. Nhưng chừng nào anh ta là của thế giới với sự thiếu hiểu biết (si mê-ngu dốt-dốt nát) của mình, độc ác, cảm thụ(say đắm nhục dục-gợi cảm-cảm tính), sau đó anh ta không có mối quan hệ ngoại trừ từ nó.
Chúng ta không thể sử dụng chữ cá nhân ở tất cả, cũng không phải là những lời của tôi và của bạn bởi vì chúng không có ý nghĩa, về cơ bản. Tôi là kết quả của cha tôi và mẹ tôi và ảnh hưởng môi trường của đất nước và xã hội. Nếu tôi đặt mình vào đối lập không có sự hiểu biết; sự kết hợp các mặt đối lập không tạo ra sự hiểu biết. Nhưng nếu tôi trở nên nhận biết và quan sát cách thức của tính đối ngẫu sau đó tôi sẽ bắt đầu cảm thấy sự tự do mới từ đối lập. Thế giới được chia thành các mặt đối lập, màu trắng và bóng tối, cái tốt và cái xấu, của tôi và của bạn và như vậy. Trong tính hai mặt không có sự hiểu biết, từng phần chứa sự trái ngược riêng của nó. khó khăn của chúng ta nằm trong suy nghĩ của những vấn đề này một lần nữa, để suy nghĩ về thế giới và bản thân từ một quan điểm nhìn khác nhau hoàn toàn, quan sát im lặng, mà không xác định và so sánh. Những ý tưởng mà bạn nghĩ là kết quả của những gì người khác đã nghĩ trong sự kết hợp với hiện tại. Có Thực tính độc đáo nằm trong việc khám phá những gì là sự thật và là trong phát hiện đó. Điều này tính độc đáo, niềm vui và sự giải thoát mà xuất phát từ phát hiện này, mà không phải là để được tìm thấy trong những niềm tự hào của tài sản, danh tiếng, thuộc tính thể chất và xu hướng. Sự thật tự do đi qua “tự hiểu rõ về chính mình” mà mang về những suy nghĩ đúng; thông qua “tự hiểu rõ về chính mình” có việc khám phá ra sự thật mà mình đặt dấu chấm hết cho sự thiếu hiểu biết(ngu dốt-si mê-dốt nát) và nỗi buồn của chúng ta.