J.Krishnamurti: "Sự ngây thơ chính
là niềm đam mê"
Sự ngây thơ(vô tội)
chính là niềm say mê. người ngây thơ, vô tội đã không nỗi đau, không nỗi khổ,
mặc dù họ có hàng ngàn kinh nghiệm. Họ không bị những kinh nghiệm làm hư
tâm, nhưng đằng sau những con đường mòn, hoặc cặn bã vết sẹo và những kỷ niệm.
Tất cả việc xây dựng này, chất đống lại và sau đó cơn đau bắt đầu. Cơn đau
được hình thành từ thời gian. Và nơi nào có thời gian, không có sự ngây thơ,
vô tội. Niềm đam mê không sinh ra đau đớn. Cơn đau là kinh nghiệm(cặn bã
của thời gian ghi lưu ở tế bào não bộ thuộc bộ nhớ ký ức), kinh
nghiệm của cuộc sống hàng ngày, cuộc sống của nỗi khổ, niềm đau và niềm vui,
nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn (tự
thấy-tự biết chính mình thường hằng ngay nơi vô thường). Người ta không thể thoát khỏi những kinh nghiệm, nhưng nó
không phải là cần thiết mà họ trở thành cố hữu trong tâm trí.
Những nguồn(gốc rễ)
gây ra mọi vấn đề, mâu thuẫn và nỗ lực tranh đấu liên tục. Lối thoát duy
nhất là phải chết từng ngày sao cho tất cả những ngày đã qua. Chỉ có một
tâm trí rõ ràng xóa sạch có được trong “TÂM” lòng đam mê-ngây ngất; không
có niềm say mê, người ta không thể nhìn thấy gió giữa các mảng cỏ xanh tươi
tốt hay áng mây bay trên nền trời xanh với đàn chim đang bay lượn hoặc
sự phản chiếu của mặt trời hay mặt trăng trên mặt nước. Hiện không là yêu
thương, nên không có niềm say mê ngây ngất… Vì
sự tồn tại cảm nhận với ý thức của quá khứ còn đè nặng trên
thân-tâm-trí não. Nỗi khổ-niềm đau là khó tránh khỏi.