Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

SỢ ĐỐI MẶT VỚI TÂM KHÔNG LÀ GÌ NÊN CÁI “TÔI” CỐ GẮNG LẮP ĐẦY “KHOẢNG KHÔNG” BẰNG CÁCH VAY MƯỢN MỌI THỨ TỪ THẾ GIỚI BÊN NGOÀI





CUỘC TRÒ CHUYỆN ngày 23_04_2015

SỢ ĐỐI MẶT VỚI TÂM KHÔNG LÀ GÌ NÊN CÁI “TÔI” CỐ GẮNG LẮP ĐẦY “KHOẢNG KHÔNG” BẰNG CÁCH VAY MƯỢN MỌI THỨ TỪ THẾ GIỚI BÊN NGOÀI

Lê Hiến: Khánh Vân Ơi... Những cuộc trò chuyện giữa anh và em trong bầu không khí ôn hòa-thân thiện
            
Khánh Vân: Vâng ạ

Lê Hiến: Chủ đề anh và em trò chyện...
Muốn tìm hiểu và "TỰ KHÁM PHÁ" BẢN THÂN chính MÌNH. Con người “AI” cũng muốn tìm lại chính mình...Nhưng rất gian nan và khó khăn để THỰC HIỆN để “TỰ BIẾT MÌNH”.

Khánh Vân: Vâng

Lê Hiến: Không biết bắt đầu từ đâu..?

Khánh Vân: Thực ra lúc đầu ai cũng gặp khó khăn

Lê Hiến: Bây giờ em đã khá hơn...

Khánh Vân: Nhưng càng gò ép mình trong thiền càng thất bại

Lê Hiến: Thiền KHÔNG PHẢI là GÒ ÉP

Khánh Vân: Đúng vậy. Cứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần tỉnh thức với mình và xung quanh mọi sự sẽ hé lộ

Lê Hiến: Vâng, khi ta có TỰ DO
Lúc KHỞI ĐẦU...
Cho QUAN SÁT
Để TÂM TRÍ KHÔNG BÁM CHẶT vào HẬU TRƯỜNG QUÁ KHỨ
TÂM TRÍ KHÔNG NHÌN QUA LĂNG KÍNH hay PHẢN ỨNG từ những gì đã biết...

Khánh Vân: Thực ra cái đó là hệ quả tất yếu nếu ta thực sự Thiền. Đừng cố gắng hay mong muốn gì về kết quả của nó

Lê Hiến: Chỉ có QUAN SÁT trong CHÚ TÂM

Khánh Vân: Khi bạn cảm nhận được vẻ đẹp của Thiền, bạn ko cần nỗ lực mà tự nhiên thiền luôn trong bạn

Lê Hiến: Khi anh trò chuyện anh như HOC SINH. Anh chưa biết những gì được gọi là kiến thức bản thân...
Chỉ duy nhất mang "NĂNG LƯỢNG" vào CHÚ TÂM để NGHE-NHÌN…QUAN SÁT-XEM XÉT những gì mà phản ứng của tư tưởng-tình cảm-cảm giác-tính khí-thoái quen ở tâm trí đang diễn ra....

Khánh Vân: Vâng

Lê Hiến: Với BẢN THÂN và THẾ GIỚI BÊN NGOÀI...Em có làm điều đó, cho chính mình..?
Khi chúng ta là HỌC SINH...

Khánh Vân: Cũng không hẳn như vậy. Sống trong cuộc sống này không phải loại trừ hết kiến thức kinh nghiệm đã có. Khi nào cần đến nó vẫn dùng cho công việc. Chỉ là không dính mắc vào nó thôi

Lê Hiến: KIẾN THỨC TÂM LÝ về BẢN THÂN ANH là HỌC SINH.
HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT về "NÓ"
KHÔNG PHẢI KIẾN THỨC KHOA HỌC THƯỜNG THỨC
Nhà trường dạy. Điều đó là cần có...

Khánh Vân: Cái đó em chưa đạt được. Là thật sự....

Lê Hiến: Đó là điều chúng ta tiến đến...

Khánh Vân: Vì khi nào tâm không em biết không, khi nào dính mắc em biết dính mắc... Đơn giản là như vậy

Lê Hiến: Làm sao em phát hiện được điều đó?

Khánh Vân: Chỉ cần tỉnh thức. Nhưng tâm em chưa thực sự mở hội. Chỉ là từng lúc.....

Lê Hiến: Gắn bó-dính mắc-lệ thuộc-cố chấp.... là những từ nói lên trạng thái của tâm trí và cảm giác...cảm xúc-tình cảm

Khánh Vân: Nếu nói rằng hoàn toàn ko bị lệ thuộc vào thời gian và không gian tâm lí thì a đã thực sự ở trình độ rất cao rồi

Lê Hiến: Đó là những gì ta cần phát hiện cho chính mình trong "SỐNG".
Đó là điều anh muốn nói đến...

Khánh Vân: Để tâm trí rơi rụng những thứ đó nó hoàn toàn tự nhiên. Không thể muốn là được
Càng muốn càng xa

Lê Hiến: Hay nói cách khác dễ hiểu hơn là "TIẾN HÀNH-SỐNG" qua "TỰ BIẾT MÌNH"

Khánh Vân: Giờ Em đơn giản là sống với những gì hiện hữu trong, ngoài em. Không cố gắng, kể cả thiền

Lê Hiến: THIỀN là RƠI RỤNG TOÀN BỘ HẬU TRƯỜNG QUÁ KHỨ TÂM

Khánh Vân: Cái rơi rụng hoàn toàn tự nhiên

Lê Hiến: Một cách TỰ NHIÊN trong NGHỆ THUẬT "NGHE-NHÌN". Khi TỈNH THỨC-TÂM TRÍ RƠI RỤNG QUÁ KHU một cách TỰ NHIÊN
Mà KHÔNG CÓ PHẢN ỨNG. “HỌC” chính là để TỰ BIẾT BẢN THÂN. Qua khám phá -phát hiện từng khoảnh khắc...TỈNH THỨC để thấy được bản thân

Khánh Vân: Khi thiền ta thấu hiểu được bản chất của cuộc sống, tâm trí tự buông mọi dính mắc mà không có sự nỗ lực nào để buông

Lê Hiến: Không. Nỗ Lực, Ý Chí…Chạy theo thành tích, kết quả kinh nhiệm đạt được...

Khánh Vân: Anh không hiểu ý em?

Lê Hiến: Em hãy nói ?

Khánh Vân: Khi thiền ta thấu hiểu được bản chất của cuộc sống, tâm trí tự buông mọi dính mắc mà không có sự nỗ lực nào để buông

Lê Hiến: THIỀN là "SỐNG"
Vậy "SỐNG" như thế nào đây?
Hay nói cách khác. Bạn đang làm gì với cuộc sống của bạn..?

Khánh Vân: THIỀN là CHÚ TÂM vào hiện tại ngay đây và bây giờ

Lê Hiến: Ý anh muốn nói là hành động là những gì với cuộc sống của chính em...
qua THIỀN
THIỀN là "TIẾN HÀNH SỐNG”.

Khánh Vân: Giáp mặt với cuộc sống không trốn chạy dù cuộc sống là gì và luôn chú tâm vào giây phút này

Lê Hiến: Thôi được... chúng ta sẽ trò chuyện theo lối khác... anh đang đề nghị...?
"SỐNG" là gì? 
Với một ngày...Những gì mà em sẽ trải qua chứ?
Em phát hiện những gì được gọi là "SỐNG" trong một ngày..?
Tâm trí-óc não-tình cảm-tính khí và những thoái quen-sở thích...

Khánh Vân: Em không có khái niệm định trước những gì sẽ đến. Hãy cứ hồn nhiên với sự sống đang là

Lê Hiến: Anh hỏi em tên gì... thì phản hồi của tâm trí ra sao?
Anh hỏi tuổi thì tâm trí sẽ phản ứng thế nào? 
Xin lổi, ví dụ: Anh nói một câu làm thương tổn đến em...v.v..phản ứng từ tâm trí là gì? phản ứng có được từ đâu..?

Khánh Vân: Nếu là Thiền thì phản ứng thật tự nhiên khi trả lời những câu hỏi đó.

Lê Hiến: Vậy, phản ứng ở tâm trí từ đâu mà có? Khí em phản hồi :"Nếu là Thiền thì phản ứng thật tự nhiên khi trả lời những câu hỏi đó."

Khánh Vân: Có lẽ em không thích hợp với những câu hỏi

Lê Hiến: Vậy, làm thế nào em lên lớp với HỌC SINH. Em dạy chúng với những gì? Lấy những gì từ đâu để Em dạy chúng.
Những gì em dạy cho chúng...Có được từ đâu...?
Em chưa từng đặt ra câu hỏi nào cho Học Sinh sao..? Không gợi Ý cho chúng HỌC sao?                                     

Khánh Vân: Đó là những kiến thức để áp dụng cho công việc nó tự có sẵn trong trí não, khi cần ta lấy ra như lấy một cuốn sách trong ngăn tủ ko đòi hỏi ta chạy về quá khứ hay tương lai

Lê Hiến: Vậy, kiến thức có được là “BỘ NHỚ”. Ký ức là thời gian, qua thời gian kiến thức được tích lũy thêm vào bộ nhớ. Khi câu hỏi được đặt ra phản ứng đáp trả từ ký ức.

Khánh Vân: Khi xong việc lại cất nó vào chỗ cũ hoàn toàn khác với kiểu câu hỏi khiến cho dòng tư tưởng phát sinh

Lê Hiến: Tư tưởng, suy nghĩ có từ kinh nghiệm-hình anh-kiến thức. Sau đó, chúng được tái lặp qua nghĩ tiếp tục... Liên tục ghi sâu lên tế bào não...

Khánh Vân: Giờ em rất ngại khi đụng đầu tư tưởng....

Lê Hiến: Và hằng ngày khi dạy học chúng được lôi ra ngày này qua ngày kia bằng suy nghĩ..
Tiếp tục suy nghĩ cho đến khi về hưu. Cái tư tưởng lặp đi lặp lại hằng ngày... với những phản ứng liên tục “gia cố” cho bộ nhớ-ký ức

Khánh Vân: Không hề có suy nghĩ khi sử dụng những kiến thức đó chứ a.

Lê Hiến: suy nghĩ là thời gian, là tư tưởng. Dù là kiến thức khoa học hay kiến thức tâm lý. Vì, có sự lặp lại điều gì đó thường xuyên...suy nghĩ "đóng khung" tâm trí trở nên hạn hẹp

Khánh Vân: Đừng phức tạp hóa mọi vấn đề. Cũng đừng đào xới chính mình. Cứ trọn vẹn với hiện tại là cách giúp mình biết mình tốt nhất và nó hợp với trình độ của mỗi người

Lê Hiến: Trí Năng hạn chế tự giam cầm tâm trí với những thứ mà nó có... đang tù ngục chính bản thân. "NÓ" SỢ BƯỚC RA KHỎI "NGỤC TÙ". Vì đó là "NGỤC TÙ CHÍNH NÓ" bởi những gì đã biết. Vì thế, bị bao quanh "KIẾN THỨC về CHÍNH mÌNH" hay "KIẾN THỨC KHOA HỌC"...v.v. mà nó đang sở hữu. Làm giới hạn tầm nhìn, cản trở sự nghe.

Khánh Vân: Đôi khi ta tưởng mình biết mình nhưng cẩn thận lại là cái vay mượn từ ai đó. Bản ngã vốn rất tinh vi và tư tưởng thì khôn khéo

Lê Hiến: SỢ ĐỐI MẶT VỚI TÂM KHÔNG LÀ GÌ NÊN CÁI “TÔI” CỐ GẮNG LẮP ĐẦY “KHOẢNG KHÔNG” BẰNG CÁCH VAY MƯỢN MỌI THỨ TỪ THẾ GIỚI BÊN NGOÀI để QUÊN MẤT CHÍNH BẢN THÂN. SỢ HÃI KHÔNG MUỐN TÌM HIỂU-KHÁM PHÁ ĐI SÂU VÀO CHÍNH MÌNH…NẾU TẤT CẢ “MỌI THỨ VAY MƯỢN TỪ BÊN NGOÀI” bị RƠI RỤNG.
TA PHẢI ĐỐI MẶT HOÀN TOÀN với cái “KHÔNG CÓ GÌ”. TÂM KHÔNG.
Đó là điều "TÔI" KHÔNG MUỐN NGHĨ TỚI...
Vì KHÔNG ĐƯỢC AN NINH-AN TOÀN cho TÔI
KHI TÂM KHÔNG là MỘT VÂT.
BẢN THÂN trở về "KHÔNG"
KHÔNG có cái để "BÁM" cho AN TOÀN-ANH NINH. TÔI sẽ rao đây..? Giữa thế giới này...?
TÔI KHÔNG DÁM BƯỚC VÀO cái “KHÔNG LÀ GÌ” trong "SỐNG". TÔI PHẢI LẮP ĐẤY “KHOẢNG TRỐNG” cho "SỐNG" của TÔI. MỌI THỨ TRỞ NÊN “ĐÁNG NGẠI". Rất “ĐÁNG "SỢ"…
"SỐNG" trở thành "CHẾT"

Khánh Vân: Vâng, đó là sự thật. Muộn rồi e đi ngủ đây ạ. Tạm biệt ạ

Lê Hiến: Vậng, sự thật là thế.. cho những AI muốn khám phá chính bản thân mình...
Chào em, chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại ngày khác...

Khánh Vân: Vâng ạ. Tạm biệt anh.