Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

CUỘC TRÒ CHUYỆN 17-04-2015 về THIỀN và THAM ÁI


CUỘC TRÒ CHUYỆN 17-04-2015 về THIỀN và THAM ÁI

Khánh Vân:  Khi quan sát chính mình có những khi mọi sự thật sáng tỏ, có thể chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng có khi vài chục phút. Tâm trí thật tĩnh lặng an bình. Nhưng cái khó nhất em thấy đó là khó dứt bỏ tham ái mặc dù biết nó là đầu mối của khổ đau. Giống như biết thức ăn có độc nhưng vẫn ko thể từ chối.

SốngThiền LêHiến:  Chào Khánh Vân

SốngThiền LêHiến:  Vâng, đó là cái khó khăn mà mọi người thường gặp phải…
Theo em Tham ÁI là gì? đây là danh từ nhà phật, mà em thường dùng

Khánh Vân:  Khi anh hỏi em như vậy em thấy mình phải vận dụng một số kiến thức đã biết để trả lời. Mặc dù câu hỏi ko hề khó. Như vậy liệu có xa rời thiền ko?

SốngThiền LêHiến:  Đây là về từ ngữ và ý nghĩa của nó. Em cứ nói...Kg có vấn đề.

Khánh Vân:  Đó là 1 từ Hán Việt. Tham là ham muốn, ái là yêu những gì mình ưa thích.

SốngThiền LêHiến:  Đúng là thế.

Khánh Vân:  Theo a Thiền là gi?

Lê Hiến:  Bây giờ, chúng ta sẽ "THAM THIỀN" tìm hiểu và khám phá những gì được gọi là tham ái. Xem đích thực nó là gì...

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thiền là cáchh trục tiếp đi thẳng vào vấn đề. Ta muốn tiếp cận, để tìm hiểu không bắt buộc là kiến thức hay kinh nghiệm đã có trước. Mà là TỰ BIẾT CHÍNH MÌNH và XEM BẢN THÂN THẬT SỰ đang là những gì...Một cách trực tiếp-khách quan

Khánh Vân:  Muốn biết, xem bản thân mình có phải là tham ái?

Lê Hiến:  Muốn biết bản chất thực sự của tham ái tại BẢN THÂN
YÊU THÍCH và HAM MUỐN được hình thành như thế nào?
Chúng hoạt động ra sao?

Khánh Vân:  Con đườg em và anh đi có vẻ hơi khác nhau. Ở anh là luôn đặt ra những câu hỏi để trả lời để “TỰ HIỂU chính MÌNH”. Còn em thì chỉ quan sát, không bình luận, phê phán, thắc mắc, điều tra. Cái thấy đến rất tự nhiên và mình tự hiểu chính mình. Không có dòng tư tưởng xen vào khi quan sát

Lê Hiến:  Khi chúng ta muốn HỌC một điều gì. Ta phải làm sao đây...Nếu không đặt câu hỏi...? Khi chúng ta muốn tiếp cân tâm trí-óc não hoạt động như thế nào?
Nếu không có dòng tư tưởng xen vào ở tâm trí... Sao được gọi là "tham ái" ?

Khánh Vân:  Khi bạn nắm được nguyên lí của thiền bạn cứ thế mà hành. Sự thật sẽ phơi bày rất rõ

Lê Hiến:  Và tham ái đó , ở đâu mà có?
Nếu thiền có nguyên lý.. thì đâu gọi là Thiền...Mà là “tiền ý thức thiền”. Tâm trí dựng lên Ý THỨC THIỀN. Sau đó tâm trí chơi với “MÓN ĐỒ CHƠI”, mà do tâm trí tạo ra.

Khánh Vân:  Đấy là những lúc ta chú tâm vào hiện tại thì tư tưởng hoàn toàn ngưng bặt. Nhưng cái khó là ko phải lúc nào ta cũng chú tâm đc vào hiện tại, cái bây giờ…

Lê Hiến:  Vậy là Thiền biến mất. Khi Bạn biết nguyên lý THIỀN... Vì sao Bạn không CHÚ TÂM?

Khánh Vân:  Nó ko phải là con đường mòn để ai đó đi vì cái “BÂY GIỜ” đang là luôn mới mẻ. Nhưng nguyên lí là sự “TẬP TRUNG” vào ngay giây phút này

Lê Hiến:  Bạn nói đó là nguyên lý...Là có công thức-nguyên lý. Bạn làm theo điều đó

Khánh Vân:  Không, công thức là rập khuôn, máy móc

Lê Hiến:  Công thức là máy móc, là lối mòn, lặp lại….

Khánh Vân:  Là chăm chăm-tập trung vào hiện tại. Cái mà trong quan sát đang nghĩ tới

Khánh Vân:  Cái đó ko phải là thiền

Lê Hiến:  Đó là thế giới hiện thực, bởi tâm trí-óc não tạo nên. Vô thức đang hoạt động

Khánh Vân:  Cái đó là cái tôi thiền. Bản ngã đang tưởng ra cách để “THĂNG HOA”.

Lê Hiến:  Nhưng tâm trí vẫn là nguyên lý đã bị quy định, nên nguyên lý đang vận hành, một cách “VÔ THỨC”. Đó không là Thiền. Tâm trí như là cỗ máy đang hoạt động môt cách VÔ THỨC.

Khánh Vân:  Không

Lê Hiến:  Không là cỗ máy. Vậy “NÓ” là gì? Khi tâm trí đi vào công thức hay nguyên lý..v.v.

Khánh Vân:  Khi bạn chỉ chú tâm vào giây phút này chỉ còn là cái biết trong tâm. Chẳng có ai chú tâm để trở thành cỗ máy

Lê Hiến:  vì bạn biết mình đang làm gì… Với nguyên lý hay công thức nào đó.

Khánh Vân:  Vâng chỉ biết thôi

Lê Hiến:  Chúng ta phát hiện ra trò chơi của tâm trí-óc não lấy "Ý NGHĨ" đè lên "Ý NGHĨ". Lấy con “SÓNG” trước hy vọng đè lên con “SÓNG” sau…Để BIỂN LẶNG YÊN. Cho “TÂM TĨNH LẶNG”. Tức thời sinh trận chiến. Đó là xung đột. Hao tán năng lượng

Khánh Vân:  Ý thức nếu do cái biết của tâm thì ko có gì đè nén cả

Lê Hiến:  khi bạn dùng nguyên lý là có ý thức

Khánh Vân:  Và nhờ có ý thức mới giúp ta ko hành động sai trái

Lê Hiến:  Bạn đang cột chặt vào nguyên lý rồi

Khánh Vân:  Không

Lê Hiến:  chính nguyên lý đó dẫn bạn đi…

Khánh Vân:  Tâm cột vào điều gì thì đã rời xa thiền rồi.

Lê Hiến:  Đúng vậy

Khánh Vân:  Kể cả sự chú tâm cũng không cột nó.

Lê Hiến:  Không phải thế

Khánh Vân:  E ko ép mình phải chú tâm

Lê Hiến:  Chú tâm hoàn toàn khác với tập trung

Khánh Vân:  Vì như vậy rất căng thẳng

Lê Hiến:  đúng thế

Khánh Vân:  Tâm trí của chúng tại sao chưa thể chú tâm hoàn toàn

Lê Hiến:  vâng

Khánh Vân:  Thì cứ để tự nhiên vậy

Khánh Vân:  Có quên cũng chẳng sao

Lê Hiến:  đó là điều chúng ta cần tìm hiểu

Khánh Vân:  Khi đã quen rồi

Lê Hiến:  THIỀN KHÔNG PHẢI là sự LẶP LẠI. KHÔNG là LỐI MÒN hay THOÁI QUEN

Khánh Vân: Vậy,  Sự chú tâm rất tự nhiên, mà không cần có một sự cố gắng-nỗ lực nào. Không “Ý CHÍ”.

Lê Hiến:  Chú tâm là xem xét, quan sát một cách tự nhiên, khách quan. Quan sát trong TỰ DO.

Khánh Vân:  Chính xác

Lê Hiến:  Không phải tập trung hướng về một phía, môt hướng đã định trước hay nhìn vào phần nào... Khi đó tâm trí trong “Ý THỨC TỪNG PHẦN”. Liền có phân mảnh, sự tách rời, phân hai... đối nghịch là không tránh khỏi. Hao tán năng lượng

 Khánh Vân:  Ko hỏi tại sao vì những câu hỏi như vậy nếu ta chưa đủ trình độ để thấy bắt buộc phải dùng suy nghĩ để trả lời, khác hoàn toàn với cái thấy tự nhiên khi tâm bạn đã khai mở ở mức độ nào đó

Lê Hiến:  Đúng thế. Vì tâm trí là sản phẩm của thời gian…Chúng hoạt động từng phần trong phản ứng

Khánh Vân:  Vâng đúng vậy

Lê Hiến:  Riêng, cô lập, tự tách biệt. Nên xung đột là chuyện không tránh khỏi trong "SỐNG" xảy ra thường xuyên ở bên trong bản thân và cả thế giới bên ngoài

Khánh Vân:  Tâm trí hoạt động khi các giác quan tiếp xúc với thế giới bên ngoài

Lê Hiến:  Đúng, nhưng từng phần, mảnh vụn, luôn có mâu thuẫn dẫn đến xung đột.

Khánh Vân:  Cộng với những kiến thức đã biết

Lê Hiến:  tùy theo giác quan nào chiếm ưu thế lớn hơn, tâm trí-óc não-thần kinh-tình cảm phản ứng theo hướng đó…

Khánh Vân:  Để bồi đắp cho cái tôi mà nó đc quy định bởi chính “NÓ” và xã hội đặt ra

Lê Hiến:  Làm cho con người mất thăng bằng

Khánh Vân:  Vâng, không phải giác quan chiểm ưu thế mà cái mà cái tôi cho là quan trọng với nó và nó dính chặt vào đó. Khi tỉnh thức ta thấy “SỐNG” là một dòng chảy bất tận

Lê Hiến:  Cái tôi là một hình thức ảo tưởng. Giác quan mất cân bằng. Khi có cái giác quan nào đó cảm thụ vượt trội, quá mạnh để hành động…”TÂM MẤT QUÂN BÌNH”… Con người bị thoái hóa bởi giác quan nào đó cảm thụ và hoạt động vượt trội hơn các giác quan còn lại.

Khánh Vân:  Đúng ạ

Khánh Vân:  Ko phải mất cân bằng, Không phải vô trật tự
Lê Hiến:  TÂM TRÍ được TỰ DO

Khánh Vân:  Thì tĩnh lặng tự đến

Lê Hiến:  THIỀN ĐỊNH là TRẬT TỰ. Khi cái TRÍ thấy toàn bộ cấu trúc của cái “VÔ TRẬT TỰ” tại bản thân mình. Tâm trí tức thời im lặng…Mọi nhiễu loạn-ổn ào-náo nhiệt kết thúc, tư tưởng không vận hành…Bản thân TỰ DO thoát khỏi nền QUÁ KHỨ

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  thời gian không vận hành. Cái TÔI là ẢO TƯỞNG không hoạt động….TÂM KHÔNG RỖNG LẶNG. Không có nhãn hiệu

Khánh Vân:  Thời gian niên đại tồn tại vẫn trôi nhưng BẢN THÂN MÌNH ko dính mắc vào thời gian tâm lí…

Lê Hiến:  Đúng thế.chỉ đơn thuần thời gian vật lý đang chuyển động. Cái khác là “CHUYỂN ĐỘNG TÂM LÝ” thì không...

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Cái TÔI. Bây giờ “KHÔNG” vị trí. Cái tôi không còn đất để “CANH TÁC”.

Khánh Vân:  Ko có cái tôi để trở thành

Lê Hiến:  Chính xác. Vì trở nên hay trở thành có Ý NGHĨA là THỜI GIAN TÂM LÝ tồn tại tiếp tục hoạt động ở TƯƠNG LAI
                                                                                            
Khánh Vân:  Mà nó hoàn toàn biến mất.

Lê Hiến:  theo cách của nó. Khi “THỜI GIAN TÂM LÝ” không TỒN TẠI. Cái TÔI không hiện hữu.

Khánh Vân:  Thì ko có tư tưởng-kiến thức-kinh nghiệm thuộc về cái “TÔI” gây “ẢO TƯỞNG” hay “ẢO GIÁC”. Kết thúc mọi mâu thuẫn-xung đột ở “BẢN THÂN MÌNH”.

Lê Hiến:  Thiền là khám phá ra những gì là “SỰ THẬT ở BẢN THÂN MÌNH” mà trước đó ta chưa tùng phát hiện

Khánh Vân:  Vâng, và thật thú vị khi thấy vòng luẩn quẩn của nó. Cái này là nguyên nhân của cái kia… Cứ thế mà tiếp diễn

Lê Hiến:  Thiền mang lạ cái tâm tươi mới. Con người được đổi thay thành con người mới thoát khỏi gánh nặng tâm lý trong quá khứ-hiện tai-tương lai.

Khánh Vân:  Vâng, đúng vậy, và tự nhiên rất tự nhiên BẢN THÂN BẠN luôn thiền mà không có “NGƯỜI THIỀN” cần cố gắng…

Lê Hiến:  Kết thúc.. là…Khỏi đầu


Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thiền là chết. Thiền là sáng tạo


Khánh Vân:  Sáng tạo gì ạ? Cái này em chưa thấy

Lê Hiến:  Một trât tự không phải từ QUÁ KHỨ. Quá khứ không là SÁNG TẠO...

Khánh Vân:  Vậy ko gọi là sáng tạo

Lê Hiến:  Anh dùng từ sáng tạo không như những gì mà em đang nghĩ bởi sự quy định ở ký ức của em

Khánh Vân:  Chỉ có tám trí mới mẻ. Không dính mắc

Lê Hiến:   Không suy nghĩ theo lối cũ

Khánh Vân:  Vâng

Lê Hiến:  Thay đổi mang lại tâm trí mới

Khánh Vân:  Khi hiểu ra cuộc sống là 1 dòng chảy bất tận càng thấy sự ngớ ngẩn khi dính mắc vào mọi sự ở đời

Lê Hiến:  Thiền là đánh thức. Khơi dòng chảy tâm thức không còn bị ùn tắc. Tâm trí không là ngục tù, ao tù đọng lại từ nền QUÁ KHỨ,

Khánh Vân:  Vâng, muộn rồi em đi ngủ đây. Em chào anh nhé. Chúc anh luôn vui vẻ và luôn TỰ BIẾT CHÍNH MÌNH ạ.

Lê Hiến:  Chúc bạn ngủ ngon.