K: Tôi sắp sửa khám phá. Tôi muốn khám phá liệu cái trí của tôi mà đã bị quy định trong chuyển động của đo lường – đo lường bằng với so sánh, bắt chước, tuân phục, một lý tưởng, một kháng cự mà bảo vệ nó khỏi không đo lường – liệu cái trí có thể nói: ‘Lúc này tôi đã hiểu rõ toàn chuyển động của đo lường và tôi thấy nơi nào vị trí hợp lý của nó hiện diện và nơi nào nó không có vị trí gì cả’?
P: Làm thế nào điều đó có thể được hiểu rõ bởi cái trí mà trong nó không có suy nghĩ?
K: Nó nhận biết. Tôi sẽ chỉ nó cho bạn. Suy nghĩ đã thâm nhập và đã phân tích nó trong chốc lát, suy nghĩ đã dò dẫm, đã xô đẩy, đã thăm dò, và nó nói nó đã thấy toàn chuyển động của đo lường và chính nhận biết chuyển động đó là kết thúc chuyển động đó. Chính nhận biết nó, đó là, đang thấy là đang hành động và đang kết thúc. Đang thấy rằng chuyển động này là thời gian, là đo lường, đang thấy toàn cái bản đồ của nó, bản chất của nó, cấu trúc của nó, chính nhận biết đó hành động trong đang kết thúc nó. Vì vậy, đang thấy là đang kết thúc. Không có nỗ lực bị dính dáng trong tất cả nó. Bạn nói, ‘Tôi đã thấy điều này.’ Đúng chứ?
