Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Trò chuyện giữa “Huynh Long và Lế Hiến”, ngày 17-09-2015 về “SỐNG và CHẾT” cùng với cái “TÔI”.



Chào anh.
Em có thấy anh đăng rất nhiều bài về “sống và chết”
Chào em
em có thể cùng anh thảo luận xung quanh về “sống và chết” được không ?
Vâng, có thể...
Đây là việc em rất quan tâm
Như em biết thì sống như chúng ta đang sống là không phải sống .
Chúng ta rất tham lam, thù hận, đua đòi , hiềm tỵ, kết bè phái, lập đảng .v.v.
Sống một cách vị ngã , luôn tìm cách leo lên nấc thang của cuộc sống vinh hoa, phú quý. danh tiếng..v.v.
Em cũng đã đọc một ít sách krishnamurti .
Liệu làm thế nào dứt được cách sống quen thuộc trong tham lam, đố kỵ, ganh ghét, hận thù và chiến tranh này? Để “chết đi” ( theo cách nói của krishnamurti) cái tham lam , ham muốn , ích kỷ đó. ..v..v? Khi đó mới có "sống" thật sự
Vậy câu hỏi trọng tâm là liệu có cái thấy hay cái nhìn thấu suốt nào giúp ta phá tan cái bản ngã đã được tạo dựng qua việc tích cóp những điều trên - mà gọi là “chết” những thoái quen “thâm căn cố đế” đó ?
Ý nghĩa của chết có giá trị rất quan trọng
Vâng
Vây, theo em “chết” có ý nghĩa như thế nào.?
Cái chết có ý nghĩa là làm mới lại tâm trí não
Xóa sạch mọi ký ức tâm lý, có thể gọi là một cú đột phá… Nhảy vọt qua bờ kia
Vâng, đó là nghĩa mà anh muốn chia sẻ cùng em. Không có gì phải vội vàng
Đúng. Em có vẻ rất vội trong việc này
...Nhảy qua bờ bên kia...
Em có thể quan sát được bản thân chính mình chứ?
Vâng. Em vẫn đang tỉnh thức
Em đã nhìn thấy được những gì mà bản thân đang là..?
Trong cuộc sống thường nhật...!
Em thấy bản thân đang tham lam và thù hận ...
Qua gia đình hay Bạn bè hoặc công việc...
Qua yêu đương và công việc
Em sẽ thấy rõ ràng bản thân mình hơn phải kg..?
Trong cảm xúc và phản ứng của bản thân
Vâng, chỉ có trong liên hệ em mới thấy rõ
Vâng, qua liên hệ…
Nhận ra bản thân chính mình..?
Em có nhân ra tính khí và những gì là cảm giác mà bản thân mình có được trong mối liên hệ?
Em thấy gì chính mình qua mối liên hệ đó..?
Có phải ý anh là : cái thấy đó sẽ xuyên phá tăm tối u mê ?
Vâng, chính thế...
Cái "NGHE-THẤY" đó không có trong KINH SÁCH
Mà là bản thân chúng ta có "NGHE-THẤY" kg?
Em nhận ra tính khí hay phản ứng theo một thói quen , một định kiến, mặc dù Sự tỉnh giác còn đứt đoạn đôi lúc chưa thấy rõ
Mất chú tâm ...Em đừng "NÓNG VỘI" sẽ "HƯ VIỆC"
Ý anh nói "nghe thấy" chính mình ? Cách mình sống , vận hành trong tương giao với cuộc sống xung quanh ?
Đó là "QUYỂN SÁCH LỚN", là “QUYỂN SÁCH của NHÂN LOẠI”
Nóng vội đọc sẽ không hiểu ?
Em cần CHÚ TÂM...QUAN SÁT...CHÚ Ý...
Tất cả NĂNG LƯỢNG mà bản thân em có, để "ĐỌC" nó... Có thể Em sẽ thấu hiểu được bản thân chính mình trong tương quan, tương giao, liên hệ... Thiên Nhiên và con người
Vâng ,
Mà chúng ta đang “SỐNG”
Em thấy rằng mỗi sự đau khổ nó là bài học dạy mình chỉ cần thiếu chú ý-tỉnh giác thì tâm sẽ lầm lạc và chính nó gây đau khổ.
Vậy đó, Vì CHÚ TÂM là nguồn năng lượng to lớn...Mất chú tâm cái khác sẽ “XEN VÀO”.
Năng lượng đó đến từ đâu anh ?
Không có “NĂNG LƯỢNG”...Không thể “CHÚ TÂM”...!!!
Có phải từ đam mê ?
Đam mê muốn thấu hiểu ?" Tôi là ai ? tôi là gì hay không là gì ? "
Có phải ý anh là vậy ?
Đó là NGỌN LỬA của lòng ĐAM MÊ KHÁM PHÁ bản thân.
Vâng, Ý anh là thế, như nhà KHOA HỌC KHÁM PHÁ KHÔNG GIAN VŨ TRỤ và TINH TÚ…
Vâng. Có thể cho em tóm tắt một chút . Sau khi quan sát thấy ra cuộc sống đầy hỗn loạn ở khắp nơi , mọi người đều sống vị ngã , và chính bản thân mình cũng như họ, cũng đầy tham lam thù hận, yêu ghét, tranh cạnh, mâu thuẫn, xung đột .v.v . Vì mình là thành phần của nhân loại . Đến đây “tôi thấy tôi” là sản phẩm của thời gian. Và cái tôi này là “sự nhầm lẫn vô cùng”. Từ đó có “sự chấm dứt cái tôi” – hay còn gọi là “chết” .
Đến đây, “chết” rất có ý nghĩa trong “sống”.
Nhưng. quan trọng hơn hết là quá trình thấy. Thấy là thấu hiểu là chấm dứt .
Có phải như vậy không anh ?
KHÔNG CÓ VIỆC "TÔI" thấy "TÔI"
Duy nhất là "NGHE-THẤY".
Không có việc tôi thấy tôi là sao anh ?
Không phải chính tư tưởng thấy ra chính nó sao ?
cái trí nó nhận ra chính nó là giới hạn bởi tư tưởng mà nó bám chặt
Oh
Em có xác định rằng Em có một cái "TÔI" sao...?
Như vậy ý anh là cái trí đang hoạt động trong vùng giới hạn của tư tưởng.
Đó là TÂM TRÍ nhân loại
Mà cá nhân, là thành phần của "NÓ"
Cá nhân không khác NHÂN LOẠI
Bởi những tính chất chung
Oh
Đó là "KHÔ ĐAU"
HẬN THÙ-CHIẾN TRANH
XUNG ĐỘT bởi TRANH CHẤP của THAM LAM.
Như vậy cái trí đang hoạt động dựa vào công cụ là tư tưởng và tư tưởng bị giới hạn .
PHÂN BIỆT-SO SÁNH-ĐO LƯỜNG
..Nhất là "SỢ HÃI"
..."CHẾT"
Trí Óc bị QUY ĐỊNH
Bởi QUÁ KHƯ hàng triệu năm
Tâm trí bị TÙ NGỤC bởi THỜI GIAN
Tư tưởng đã thiết lập một cái tôi, và cái trí đã bám vào cái tôi do tư tưởng tạo nên ?
TƯ TƯỞNG THỐNG TRỊ TÂM TRÍ_ÓC NÃO
Tại sao tư tưởng là thời gian vậy anh ?
Tư Tưởng là gì?
Là phản ứng của ký ức
Thời gian là ?
Thời gian là quá khứ hiện tại tương lai
Trả lời như những gì em có...
Em đang trả lời theo em hiểu đó anh
Đó chỉ là phản ứng của "KIẾN THỨC" mà Em đã đọc được qua sách hay Ai đó hoặc bản thân em kinh nghiệm.
Oh
Như thế này nhé...
Anh và Em trò chuyện qua thời gian...
Chúng ta có thể trò chuyện cho nhau nghe như những gì chúng ta nghĩ...
Vâng
Em vừa trải qua kinh nghiệm từng phút, từng giây phải kg..?
Vâng
Vậy có phải từ kinh nghiệm, mà chúng ta vừa có được... Sau đó nó trở thành kiến thức.. Có phải thế kg...?
Vâng. Từ kinh nghiệm trò chuyện mà ta thâu thập.
...Kinh nghiệm trở thành kiến thức...
..Kiến thức đó được ghi lại vào tế bào não
Vâng
Với những gì mà nó nhớ được...
Kế tiếp "NÓ" có thể ghi chép vào sách vở, hay tạp chí...
Vâng
qua từng phút giây trong "SỐNG". Sách là kiến thức từ kinh nghiệm của con người có được qua “QUAN SÁT” và “HỌC HỎI”.
Như vậy tư tưởng là đáp trả của những kinh nghiệm này trong đời sống khi có thách thức ?
Và rồi con người lại tái lập lại kinh nghiêm qua kiến thức từ sách
KINH NGHIỆM KHÔNG THỂ ỨNG ĐÁP VỚI THÁCH THỨC trong "SỐNG"
TƯ TƯỞNG KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ trước THÁCH THỨC "SỐNG".
Vâng em có thấy điều đó
Tư tưởng là những gì tom góp cũ kỹ
TƯ TƯỞNG là "VẬT CHẾT KHÔ"
Nhưng anh có thể giải thích rõ tư tưởng và thời gian liên kết nhau chỗ nào?
TÂM TRÍ NHÂN LOẠI hiện đang TỒN TẠI trong cái "KINH NGHIỆM CHẾT KHÔ"
Thời gian chúng ta đã trải qua trong cuộc trò chuyện, mang đến cho chúng ta kinh nghiệm...Từ kinh nghiệm trở thành kiến thức, ghi lưu vào não bộ…
Khi có câu hỏi suy nghĩ là cách phản ứng từ kho chứa. Kho chứa là thời gai
Vâng
Từ đó tư tưởng hoạt động
Tư tưởng chính là thời gian
Xin lỗi. Em có thể hỏi tại sao kho chứa mà tư tưởng đã nhồi nhét vào đó là thời gian ?
Bản năng của não là thế, nó cần thu thập cho chính nó...
Não là VẬT CHẤT. Tư tưởng là tiến trình vật chất….
Vâng
Suy nghĩ là tiến trình vật chất, mang tính thời gian. Vì qua thời gian não có tiến bộ.. Sự “TIẾN HÓA” của NÃO BỘ. Yếu tố thời gian đi cùng NÃO
Vâng
Vậy, KHÔNG GIAN và THỜI GIAN mà NÃO có được
Mang tính vật chất. Không là TÂM LINH
Vâng
Chỉ là KIẾN THỨC và KINH NGHIÊM thuộc THỜI GIAN.
TÂM TRÍ_ÓC NÃO bị "KẸT vào LƯỚI" THỜI GIAN.
Đó là mạng lưới TƯ TƯỞNG.
Vâng. Em cảm ơn anh đã giúp e thấy thêm vài vấn đề.
SỰ TỒN TẠI của THỜI GIAN là hàng triệu năm qua mà TÂM TRÍ đang gánh lấy
áp lực của "NÓ" hủy diệt bản thân “NÓ” và cả “NHÂN LOẠI”
Vâng
THỰC TẾ là sau hàng triệu mà con người vẫn XUNG ĐỘT và GIẾT HẠI lẫn nhau
Em có thấy điều đó
Một cách MAN..Thật KHỦNG KHIẾP
Cuộc nói chuyện này "KHƠI MÀO"
Cho chúng ta một toàn cảnh..
Hơn là một phần của "SỐNG"
Một TỔNG THỂ "SỐNG"
Vâng.
Trong Tâm Trí chỉ HOẠT ĐỘNG trong Ý THỨC của "CÁI TÔI".
Đó là mảnh vụn
Vâng
Một phần của "SỐNG", vì thế “KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI XUNG ĐỘT”
Cái trí đang hoạt động trên 1 mảnh vụn, từng phần….
Từ mảnh vụn... Cái trí muốn to lớn hơn, muốn nhiều hơn
Với cái TÔI trở nên hay trở thành là Ai hay là Gì đó...?
Vâng đây là 1 ảo tưởng.
Từ đó sinh ra trận chiến cá nhân và phần còn lại của thế giới
Cái "TÔI" do TƯ TƯỞNG TẠO RA là "ẢO TƯỞNG".
Cái “TÔI” đánh mất giá trị và chất lượng “THỰC của “SỐNG”
Vâng. Cái trí đã bám lấy cái tôi này hoạt động.
Chết là chết đi cái tôi
Để cái trí trống không mới mẻ .
Trống không này có phải là tánh không ?
Vì sao phải tạo ra cái "TÔI"..?
Nếu không có TƯ TƯỞNG trợ giúp để cũng cố TÂM LÝ.
Cái “TÔI” có “TỒN TẠI”…?
Như vậy hiểu rõ tư tưởng là cần thiết.
Đúng thế. Đó là vấn đề, mà chúng ta cần phải tiếp cận.
Cần tư tưởng, cái trí suy nghĩ để làm việc "KHOA HỌC-KỸ TUẬT" với kiến thức của “NÓ”. Suy nghĩ đó là “công cụ” cần thiết trong 'SỐNG"
Nhưng nếu dùng TƯ TƯỞNG để XÂY DỰNG cái "TÔI"..Xem ra có "VẤN ĐỀ".
Vâng
Đó là một cái “TÔI đang HỖN LOẠN"
CÁ NHÂN và THẾ GIỚI.
Tạo ra “VÔ TRẬT TỰ ở MỨC CẢ HAI”
Như vậy thấu hiểu tư tưởng chứ không phải chấm dứt tư tưởng.
Trong việc thấu hiểu toàn vẹn đó. Cái “tôi không tồn tại”. .?
Vâng, THẤU HIỂU TƯ TƯỞNG
Mang đến cho TÂM TRÍ hoàn toàn "TỰ DO"
Vâng
Khi KHÔNG TÁI LẬP LẠI TƯ TƯỞNG bởi SỰ THẤU HIỂU TƯ TƯỞNG một cách sâu sắc..Giải phóng cho TÂM TRÍ_ÓC NÃO không mắc kẹt bởi QUÁ KHỨ.
Vâng.
Vốn "KÌM HÃM" hàng triệu nam qua..
Em có thể xin phép dừng ở đây được không?
Mọi điều anh đã giúp em làm rõ….
Tốt.
Em xin cảm ơn anh đã bỏ thời gian ra thảo luận về vấn đề “Sống và Chết” và cái “Tôi”.
Không có gì..
Chúc Em ngủ ngon...
Vâng. Em xin cảm ơn a. Chúc a ngủ ngon .