Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

BÌNH LUẬN, ngày 18-09-2015. Cư Sĩ và Lê Hiến


"Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn."
Giử thời gian vui và thời gian đau khổ có khoản không đau khổ cùng không vui, nhưng những khoản đó không được để ý, đó là an lạc.
Chánh niệm là để tâm đến từng giây phút hiện tại, nhận biết rõ ràng từng ý niệm vui buồn, đau khổ sanh diệt. Đây là công việc của một hành giả, chỉ là "biết" từng ý niệm sanh diệt, như một ông chủ nhà an lạc ngồi ngấm nhìn khách đến và đi, mà không cần quan tâm, hay đặc cho chúng một cái tên gì.
Hay nhìn vào bài viết, mỗi chữ đều có khoản "không" tách rời hai chữ, nếu không có khoản không thì không có nghĩa, vậy mà ta lại chỉ để ý đến nghĩa của câu, mà không quan trọng cái cần thiết để cho câu có ý nghĩa.
Đời người thật sự có nghĩa là khi biết sống với những khoản thời gian an lạc, đây đã là một diễm phúc rồi, đó là quay về với cái thực tại hiện hữu của chính mình.