Thời gian là một liều thuốc độc.
Trong
phòng tắm của bạn có một cái chai được ghi
chú “độc hại”, và bạn biết nó là
thuốc độc; bạn rất cẩn thận với cái chai đó, thậm chí trong bóng tối. Bạn luôn
luôn canh chừng nó. Bạn không nói rằng, “Làm thế nào tôi tránh được nó, làm thế
nào tôi canh chừng được cái chai đó.” Bạn biết nó là thuốc độc, vì vậy bạn chú ý đến nó rất nhiều.
Thời gian là một liều thuốc độc; nó tạo ra vô trật tự. Nếu đây là một sự thật
đối với bạn, vậy thì bạn có thể tiếp tục hiểu rõ phương cách để làm tự do khỏi
sợ hãi ngay lập tức. Nhưng nếu bạn vẫn còn đang coi thời gian như là một phương
tiện để làm tự do chính mình, không còn sự truyền đạt giữa bạn và tôi nữa. Bạn thấy không, có một
điều gì đó còn lạ hơn nữa; có lẽ có được một loại thời gian hoàn toàn khác hẳn. Chúng ta chỉ biết được hai
loại thời gian, vật lý và tâm lý, và chúng ta bị kẹt trong thời gian. Thời gian vật lý có một vai trò quan trọng trong tinh thần,
và cái tinh thần gây một ảnh hưởng quan trọng trên vật chất. Chúng ta bị kẹt trong trận chiến này, trong ảnh hưởng này.
Người ta
phải chấp nhận thời gian vật lý với mục đích để đón một chiếc xe buýt hay là xe
lửa, nhưng nếu người ta khước từ hoàn toàn thời gian tâm lý, rồi thì người ta
sẽ gặp được một thời gian mà là một sự kiện nào đó hoàn toàn khác hẳn, một thời
gian mà không liên quan gì đến cả hai loại trên.
Tôi ao
ước bạn sẽ bắt đầu cùng tôi đi vào loại thời gian đó! Sau đó thời gian không là
sự vô trật tự; nó là trật tự tuyệt vời.
(Trích :
SÁCH CỦA CUỘC SỐNG-Ngẫm Nghĩ Hàng Ngày Cùng Krishnamurti)
Nguyên tác: The Book of Life Daily Meditations with Krishnamurti
Lời dịch: Ông Không )
Nguyên tác: The Book of Life Daily Meditations with Krishnamurti
Lời dịch: Ông Không )