Thiền
định là sự vắng mặt của tất cả những gì gọi là ý thức, không phải để
tiếp nhận, nhưng để làm vắng mặt, để quét sạch, để trống không tất cả
những gì gọi là nỗ lực. Ở đó sẽ là chỗ cho sự vắng lặng, không phải là
chỗ được tạo nên bởi tư tưởng và các sinh hoạt trí thức, mà là chỗ (cảnh
giới) đó đến qua sự phủ định và phá hoại, khi không còn chút gì của tư
tưởng (niệm) và các dự phóng của nó. Chỉ ở Tánh Không mới có Sáng Tạo.
Krishnamurti