Bản thân con người cho phép sống trong mảnh vụn và nhầm lẫn, sai lầm xảy ra thường xuyên, rồi sau đó tiếp tục cho phép thời gian là yếu tố cần thiết để tham gia vào xem như là phương tiện hữu hiệu nhất để giải quyết mọi vấn đề của "mắc phải sai lầm" và cứ thế "từ đời này sang đời khác trên một lối mòn"... Cho đến hiện giờ "vấn đề của mắc phải sai lầm" vẫn còn đó, bài toán chưa được giải quyết một cách "triệt để".
Vấn đề mãi mãi vẫn còn là vấn đề và ngày trở thành phức tạp hơn nhiều, cho đến một ngày nào tâm trí nhận ra và nói rằng: "chịu...chịu...chịu không thể tiếp tục mãi với trò chơi của giải pháp tình thế cho những vấn đề cấp bách hiện nay. Vì thấy vấn đề mẹ "đẻ ra" vấn đề con và thế chỉ gia tăng vấn đề qua con đường của thời gian, ngày chỉ thêm "bế tắc".
...Có bao giờ chúng ta ngồi lại cùng nhau để xem xét và thấu triệt được bản chất của vấn đề của bản thân chính mình một cách hết sức "tỉ mỉ" và "toàn vẹn"? hay là chúng ta mãi lang thang trong từng mảnh vụn của cuộc đời chính mình để rồi phải chịu mọi "hậu quả thê thảm" do tính chất của sự phân biệt, so sánh hay suy lường gây ra hủy diệt cho chính mình và thế giới này.
...Có bao giờ chúng ta ngồi lại cùng nhau để xem xét và thấu triệt được bản chất của vấn đề của bản thân chính mình một cách hết sức "tỉ mỉ" và "toàn vẹn"? hay là chúng ta mãi lang thang trong từng mảnh vụn của cuộc đời chính mình để rồi phải chịu mọi "hậu quả thê thảm" do tính chất của sự phân biệt, so sánh hay suy lường gây ra hủy diệt cho chính mình và thế giới này.
Hiện tại thế giới là trong phân rã điều mà ta có thể nhận thức trực tiếp bây giờ không ngoài con người.
Liệu con người có thể kết thúc(chết) điều này đang xảy ra trong chính mình. Thay đổi bắt đầu từ cá nhân.
Liệu con người có thể kết thúc(chết) điều này đang xảy ra trong chính mình. Thay đổi bắt đầu từ cá nhân.