Người hỏi: Vì vậy, bằng cách
phân tích, sợ hãi
này, cũng sẽ biến mất theo
cùng cách giống như niềm vui mà
khi được quan sát. Nhưng tại sao nó
không được?
Krishnamurti: niềm vui là tự phát,
không có tìm và không được mời, và khi nào tâm trí phân tích nó để dọn dẹp hoặc để lấy lại nó, sau đó nó là niềm vui không còn. Trong khi đó, sự sợ hãi
không phải là tự phát, ngoại trừ trong bất ngờ, sự cố không lường trước được, nhưng nó được canh
tác một cách siêng năng bởi tâm thức mong
muốn của mình cho sự hài lòng, cho chắc chắn. Vì vậy, nếu bạn thực hiện một nỗ lực để thoát khỏi nỗi sợ hãi khi
phát hiện ra
nguyên nhân của nó, và
như vậy, bạn chỉ đơn thuần che đậy sự sợ hãi,
cho nỗ lực này là của ý chí,
đó là kháng lực được tạo ra bởi sự sợ hãi cho chính bạn.
Nếu bạn có thấu hiểu trọn vẹn với toàn bộ con người bạn, hiểu được quá
trình này, rồi thì
trong giữa lúc ngọn lửa này của đau khổ, khi mà
không có mong mỏi thoát
khỏi, để vượt qua, ra
khỏi việc hết sức thất bại này, chổ đó tự nó mà ra một hiểu biết mới, một cách tự nhiên, tự phát nở rộ lên khỏi mảnh đất của nỗi sợ hãi của chính nó.