Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Có thể người trải nghiệm, cái tôi, hoàn toàn chấm dứt?


J.Krishnamueti: Có thể người trải nghiệm, cái tôi, hoàn toàn chấm dứt?
Một cái trí sẽ hiểu rằng đó là sự thật, mà đó là có thực, rằng đó là tốt, hoặc rằng đó là vượt ra ngoài các biện pháp(thước đo) của trí óc ghi nhớ, cung cấp cho nó cái tên nào bạn thích, được để trống, được để rỗng, nhưng không biết rằng, đó là trống rỗng . Tôi hy vọng bạn thấy sự khác biệt giữa cả hai. Nếu tôi biết rằng tôi là đạo đức, tôi không còn đạo đức; nếu tôi biết rằng tôi khiêm tốn, khiêm tốn đã chấm dứt. Chắc chắn đó là hiển nhiên. Trong cùng một cách, Nếu như tâm bị “có nhận thức” được rằng nó là trống rỗng, nó không còn trống rỗng, vì luôn có người quan sát “ai” đang trải qua sự trống rỗng.
Vì vậy, sự hiện hữu của tính chất trống rỗng, nó có thể cho tâm trí được tự do của người quan sát, của các đo lường, so sánh, kiểm duyệt, kiểm soát và kỷ luật chăng?
Rốt cuộc, người quan sát, các đo lường, so sánh, kiểm duyệt, kiểm soát và kỷ luật, người quan sát, người tư tưởng, chính là tự ngã, cái 'tôi'. Nó là luôn luôn muốn trải nghiệm nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tôi đã có tất cả những kinh nghiệm mà thế giới này có thể cung cấp cho tôi, với niềm vui và nỗi khổ đau, tham vọng, tham lam, ghen tị, và tôi không được thỏa mãn, thất vọng, nông cạn. Vì vậy, tôi muốn trải nghiệm sâu và rộng hơn về một mức độ mà tôi gọi là thế giới tâm linh, nhưng người trải nghiệm vẫn tiếp tục, người quan sát, kiểm duyệt, đo lường vẫn còn. Người coi chừng, người tư tưởng, người trải nghiệm có thể trau dồi đức hạnh; họ có thể kỷ luật bản thân và cố gắng đưa những gì bản thân coi là một cuộc sống đạo đức, nhưng cái TÔI(ngã) vẫn còn. Và trải nghiệm đó, mà tự thân cái “tôi”, có thể hoàn toàn chấm dứt chứ?
Bởi vì chỉ lúc đó là nó có thể cho tâm trí để dọn sạch, làm rỗng của chính nó và cho tươi mới, sự thật, thực tế sáng tạo để đi vào được.