Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Điều đó, sớm hay muộn mỗi người chúng ta ắt phải đối diện cho dù "muốn hay không muốn".

SốngThiền LêHiến: Suốt đời người, tâm trí luôn hết sức bận rộn với nhiều thứ, có lẽ đã quên mất bản thân chính mình là gì...!!!??? Điều đó, sớm hay muộn mỗi người chúng ta ắt phải đối diện cho dù "muốn hay không muốn".

Trước đó tâm trí nghĩ rằng: Chân Lý(sự thật) có lẽ ở đâu đó bên ngoài và con người đã cố gắng, nỗ lực tìm kiếm và hy vọng sẽ đạt được kết quả thật hài lòng, nhưng có lẽ sự thật lại không là thế...!!!???. Có điều gì đó, không được "ổn" nơi bản thân, tâm trí bắt đầu suy tư, lo âu, sợ hãi... Cố gắng "tẩu thoát" bằng những cách thức mà cái trí đã "bày vẽ" trước đó hàng ngàn năm.


Lối thoát của tâm trí, mang lại cho cảm giác dễ chịu nhất là "ngủ trên nền tảng cũ rích của quá khứ" do cái trí đã tạo ra hằng ngàn năm, và đó cũng là lối mòn-an toàn cho tâm trí, khi chưa có "BIẾN CỐ" xảy ra đối với tâm trí chính mình.

Không có “LỬA” chỉ toàn là “KHÓI”. Tất nhiên không chấm dứt "KHỔ ĐAU"-"CHIẾN TRANH"-HẬN THÙ"...Không có HÒA BÌNH-YÊU THƯƠNG thật sự đời đời.


SốngThiền LêHiến: NĂNG LƯỢNG SỐNG” của VŨ TRỤ là SÁNG TẠO. Không phải những thứ cũ rích của kiến thức-kinh nghiệm-công thức-giáo điều-lý tưởng-niềm tin của hàng ngàn, triệu năm mà TÂM TRÍ cứ nhai đi-nhai lại “truyền cho nhau” suốt nhiều thế hệ đã qua. Không có “LỬA” chỉ toàn là “KHÓI”. Tất nhiên không chấm dứt "KHỔ ĐAU"-"CHIẾN TRANH"-HẬN THÙ"...Không có HÒA BÌNH-YÊU THƯƠNG thật sự đời đời.

Khi người TA có thời gian rảnh rỗi, thì cái "Tâm Trí và Năng Lượng dành cho sự Nông Nỗi của Thú Vui".
Khi bản thân thật sự gặp phải "BIẾN CỐ". Đó là bản thân hiện là có được, thì sự đối phó lại của tâm trí với cuộc "khủng hoảng đang xảy ra" của "BIẾN" mà bản thân đang gặp phải...!!!??? 
Mọi "BIẾN ĐỘNG của SỐng" trong TỪNG KHOẢNH KHẮC giúp cho TÂM TRÍ HỌC HỎI được nhiều thứ mà bản thân "CHƯA THẤU HIỂU".


"BIẾN ĐỘNG của SỐNG" là điều "BÍ ẨN" mà giúp TÂM TRÍ CON NGƯỜI cần "HOÀI NGHI""KHÁM PHÁ" để TÌM RA SỰ THẬT BẢN THÂN HIỆN ĐANG LÀ GÌ...!!!???

Khí công thượng thừa ? =))

nghiêm tân.flv

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Demo sampler MLA cho PSR 970 - 770

NHÀ GIÁO DỤC CHÂN CHÍNH


Để là một nhà giáo dục đúng nghĩa, vị thầy phải luôn luôn tự thoát ra khỏi tình trạng lệ thuộc vào sách vở, phòng thí nghiệm; phải luôn luôn coi chừng sao cho đệ tử của mình đừng coi mình là người điển hình, là mẫu người lý tưởng, là người có thẩm quyền đối với hắn. Nếu vị thầy lại muốn tự thỏa mãn qua đám học trò, coi thành quả của họ là của mình, thì khi đó sự dậy dỗ của vị thầy chỉ còn là một kiểu của thói "tiếp nối bản ngã", điều đó chỉ làm hại cho sự tự tìm hiểu và tinh thần khai phóng của người học trò mà thôi . Nhà giáo dục chân chính phải nhận thức được tất cả những chướng ngại này để giúp cho học trò của mình được giải thoát, không chỉ giải thoát khỏi sự khống chế của vị thầy, mà còn giải thoát khỏi sự gò bó tiềm ẩn từ trong nội tâm của chính đương sự.
Đáng tiếc thay, khi phải tìm hiểu một vấn đề rắc rối, phần lớn các nhà giáo đã không coi học trò như người cộng sự bình đẳng. Từ vị thế thượng phong, vị thầy hạ lệnh xuống cho kẻ đệ tử đứng mãi tít phía dưới thấp. Tương quan thầy trò kiểu này chỉ làm tăng sự sợ hãi cho cả hai phía . Cái gì đã tạo nên sự tương quan bất bình đẳng này ? Phải chăng vị thầy ngại tìm ra câu trả lời ? Phải chăng ông ta muốn giữ cái khoảng cách tôn nghiêm ấy để bảo vệ những điểm nhạy cảm, là sự quan trọng của ông ta ? Với cái thói lạnh lùng trịch thượng này, không có cách nào người ta có thể phá vỡ bức tường ngăn cách giữa các cá nhân.
Toàn bộ mối tương quan phải là một nền giáo dục hỗ tương. Nếu nhờ vào kiến thức, thành quả và tham vọng mà nhà giáo tự cách ly thì sẽ chỉ sản sinh ra lòng đố kỵ và thù địch. Nhà giáo dục chân chính phải vượt qua được bức tường bao vây này .
Do sự dâng hiến cuộc đời cho tự do và hòa hợp, nhà giáo dục chân chính đồng thời cũng là một nhà tôn giáo chân chính và sâu sắc. Ông ta không thuộc về một giáo phái nào, không đứng trong một "tổ chức tôn giáo" nào . Ông ta thoát ra khỏi tín ngưỡng và nghi thức lễ lạc, vì ông ta biết rằng đó chỉ là những sáng tác do ảo tưởng của những con người mang cái tâm mong cầu mà thôi .
Nhà giáo dục chân chính biết rằng Thực Tại, hoặc Thượng Đế chỉ thể hiện qua sự tự cảm nhận của một nội tâm hoàn toàn tự do và giải thoát.
Krishnamurti -- Education & the Significance of Life

CÁI ĐẸP và NHÀ NGHỆ SĨ

CÁI ĐẸP và NHÀ NGHỆ SĨ
Hỏi :-- Tôi thường tự hỏi: " Nhà nghệ sĩ là cái gì?" . Đó đây, bên bờ sông Hằng, trong không gian tối mờ của căn buồng nhỏ, có chàng kia ngồi dệt tấm áo khoác bằng lụa dát vàng đẹp tuyệt vời, và tại kinh đô Paris, một anh khác đang cặm cụi trong xưởng để vẽ bức tranh mà anh ta hy vọng sẽ đem cho anh ta danh tiếng. Đâu đó, một nhà văn đang nặn óc trau chuốt từng câu để mô tả những mẫu tâm tình rắc rối cũ hơn trái đất giữa những chàng và nàng; rồi nào là những khoa học gia trong phòng thí nghiệm và người chuyên viên ráp nối lại hàng triệu mảnh vụn để chiếc hỏa tiễn có thể bay lên mặt trăng. Và tại nước Ấn Độ kia, có chàng nhạc sĩ sống một cuộc đời quá ư khắc khổ, để tận tụy truyền đạt vẻ đẹp thanh khiết của nhạc trong sự say mê. Rồi nào là bà nội trợ sửa soạn bữa cơm gia đình, chàng thi sĩ một mình lững thững trong rừng tìm thi hứng. Phải chăng họ đều là những nhà nghệ sĩ theo cung cách riêng? Tôi nghĩ rằng cái đẹp nằm trong tầm tay của tất cả mọi người, nhưng họ không biết. Người chế tạo những bộ quần áo đẹp lộng lẫy hay những đôi giầy xuất sắc, hoặc người đàn bà chưng bày bình hoa trên bàn của ông, dường như tất cả đều làm việc vì cái đẹp. Tôi thường tự hỏi tại sao những họa sĩ, nhà điêu khắc, soạn nhạc gia, văn sĩ --những người được gọi là nghệ sĩ sáng tạo -- lại được đánh giá quan trọng vượt bực trong cái thế giới này, mà những thợ giầy, những đầu bếp lại không được như vậy? Họ chẳng cũng sáng tạo sao? Nếu ông coi tất cả những cung cách diễn đạt khác nhau đó đều là phục vụ cái đẹp, vậy thì chỗ nào có thể dành riêng cho người nghệ sĩ chân chính và ai là nhà nghệ sĩ chân chính? Người ta thường nói cái đẹp là phần rất thiết yếu của cuộc đời . Vậy thì cái tòa nhà cao từng kia, vốn được coi như là rất đẹp, xin hỏi sự phô diễn của nó có thiết yếu không? Tôi sẽ rất cảm kích nếu ông có thể nói về toàn bộ vấn đề cái đẹp và nhà nghệ sĩ này.
Krishnamurti đáp: --Chắc chắn rằng nhà nghệ sĩ là người tinh tế, nhuần nhuyễn trong hành động. Hành động này là từ đời sống nội tâm tỏa ra chứ không phải chỉ hời hợt bên ngoài. Vì thế, sống một cách hài hòa hiển nhiên làm cho con người thành nghệ sĩ. Sự hài hòa nghệ thuật này có thể chỉ biểu lộ vài giờ trong một ngày, khi anh ta chơi nhạc, làm thơ, hoặc vẽ tranh, hay anh ta có thể làm nhiều hơn, nếu như anh ta giỏi về nhiều mặt, như những đại danh tài thời Phục Hưng đã hoạt động trong nhiều môi trường khác nhau. Nhưng vài giờ chơi nhạc hoặc viết văn có khi lại mâu thuẫn với chuỗi thời gian còn lại của anh ta vốn đầy dẫy những chuyện lộn xộn và rối beng. Vậy thì người như thế có thể coi như là nghệ sĩ không? Người chơi vĩ cầm một cách nghệ thuật nhưng lại chú tâm vào danh tiếng của anh ta thì không phải là người say mê vĩ cầm, anh ta chỉ sử dụng ngón đàn với mục tiêu nổi danh, cái "TÔI" của anh ta còn quan trọng hơn nhiều so với âm nhạc, và điều này thì ngay cả đối với văn sĩ hay họa sĩ cũng như vậy mà thôi, nếu họ chỉ quan tâm đến danh tiếng. Người nhạc sĩ đồng hóa cái "TÔI" của anh ta với cái mà anh ta coi là vẻ đẹp của âm nhạc, nhà tôn giáo đồng hóa cái "TÔI" của anh ta với cái mà anh ta cho là hùng vĩ, tôn nghiêm. Tất cả đều hành sử có nghệ thuật trong khu vực cá biệt, nhỏ bé, nhưng lại bỏ quên cả cái mảng lớn của cuộc đời. Vậy chúng ta hãy tìm coi thế nào là có nghệ thuật trong hành động, trong đời sống, không phải chỉ trong lúc vẽ, trong lúc viết hoặc trong ngành kỹ thuật. Nhưng làm sao người ta có thể sống cả một cuộc đời trong sự hài hòa và đẹp đẽ. Sự hài hòa và cái đẹp có giống nhau không? Có thể nào một người --bất kể họ là nghệ sĩ hay không --, sống cả một cuộc đời trong sự hài hòa và đẹp?
Sống là hành động và khi mà cái hành động đó tạo ra nỗi phiền muộn thì thế là đã hết nghệ thuật rồi. Vậy thì người ta có thể sống không buồn phiền, không kèn cựa, không ghen ghét và tham lam, không xung đột về mọi mặt chăng? Vấn đề không phải ai là nghệ sĩ, ai không là nghệ sĩ, nhưng làm sao cho mỗi người, bạn hoặc bất cứ ai, có thể có cuộc sống không bị hành hạ và biến dạng. Chắc chắn sẽ là phàm tục nếu chúng ta nhạo báng hoặc hạ thấp giá trị của âm nhạc, điêu khắc, thi ca hoặc khiêu vũ, đó là hành vi thiếu tế nhị. Nhưng nghệ thuật và vẻ đẹp trong hành động phải được duy trì suốt ngày chứ không phải chỉ có vài giờ trong một ngày. Đó chính là sự phấn đấu đích thực, không phải chỉ đơn giản trong việc chơi đàn cho hay. Dĩ nhiên đã sờ vào cái đàn thì bạn phải chơi cho hay, nhưng như thế chưa đủ. Đó mới chỉ như bạn vun xới một góc nhỏ mà bỏ rơi cả cánh đồng mênh mông. Chúng ta quan tâm tới cả cánh đồng, và cánh đồng đó tượng trưng cho đời sống của chúng ta . Chúng ta thường bỏ bê cả cánh đồng mà chỉ chú tâm vào một mẩu nhỏ, của chúng ta hoặc của tha nhân. Sống có nghệ thuật là luôn luôn tỉnh thức, sáng suốt, có như thế mới hành sử một cách thiện xảo trong suốt một đời, đó chính là cái đẹp.
Hỏi :-- Thế trường hợp nhân viên xưởng máy hay văn phòng thì sao? Anh ta có là nghệ sĩ chăng? Phải chăng việc làm của anh ta đã ngăn trở sự hài hòa trong hành động do đó làm giảm hoặc làm mất đi tính cách nghệ thuật của họ trong cả những việc khác nữa. Bộ anh ta không bị việc làm điều kiện hóa mất rồi sao?
Krishnamurti đáp:-- Chắc chắn là anh ta bị rồi. Nhưng nếu anh ta tỉnh ngộ, anh ta sẽ hoặc là bỏ việc hoặc chuyển hóa cho nó thành có nghệ thuật. Điều quan trọng không phải là công việc, nhưng là sự tỉnh thức trong công việc. Điều quan trọng không phải là sự điều kiện hóa của công việc, nhưng là sự thức tỉnh.
Hỏi :-- Ông nói "thức tỉnh" có nghĩa là gì?
Krishnamurti đáp :-- Vậy bạn chỉ thức tỉnh tùy theo trường hợp, vì phải phấn đấu, hoặc vì tai họa hoạc vui mừng chăng? Hay là có một trạng thái tỉnh thức không cần có lý do. Nếu bạn tỉnh thức do một sự kiện, một lý do nào đó, thì rồi bạn sẽ bị lệ thuộc vào nó, và khi mà bạn đã lệ thuộc vào cái gì – dù là thuốc kích thích, tình dục, hội họa hoặc âm nhạc – là bạn đã để cho bản thân bạn bị mê đi. Vậy thì, bất cứ loại lệ thuộc nào cũng sẽ dẫn người ta đến chỗ chấm dứt sự hài hòa, chấm dứt tính chất nghệ thuật.
Hỏi :-- Thế còn trạng thái tỉnh thức không có lý do là cái gì? Ông đang nói đến cái trạng thái trong đó không có nguyên nhân và hậu quả. Có thể có một trạng thái tâm không là kết quả của lý do nào đó chăng? Tôi không hiểu điều này vì chắc chắn rằng mỗi điều chúng ta nghĩ , hoặc chúng ta là như thế nào, thì đều là kết quả của một nguyên nhân nào đó, phải không ạ? Lại còn cái chuỗi dây nguyên nhân và hậu quả vô tận này.
Krishnamurti đáp : -- Chuỗi dây nguyên nhân và hậu quả này vô tận vì cái kết quả lại sẽ trở thành nguyên nhân mới và nguyên nhân lại sinh ra kết quả nữa, cứ thế mà vận hành.
Hỏi :-- Vậy thì hành động nào có thể ra ngoài chuỗi dây này?
Krishnamurti đáp :-- Chúng ta biết rằng hành động với lý do, có động cơ thúc đẩy, thì hành động đó đã là kết quả. Chỉ có lòng nhiệt thành, thương yêu, là không có nguyên nhân, đó là tự do, đó là cái đẹp, đó là sự tế nhị, và đó là nghệ thuật. Khi người nghệ sĩ say sưa trình diễn, lúc đó không có cái "TÔI" ngự trị, chỉ có tình cảm và cái đẹp, đó là nghệ thuật. Đó là sự hài hòa trong hành động. Hài hòa trong hành động là sự vắng mặt của cái "TÔI".
Nhưng khi bạn bỏ phế cả cánh đồng mênh mông của cuộc đời, chỉ chú trọng vào một mẩu nhỏ – mặc dù lúc đó cái "TÔI" có thể vắng mặt, thì bạn cũng vẫn đang sống không hài hòa và do đó, bạn không là nhà nghệ sĩ của cuộc đời.
Krishnamurti -- The Urgency of Change

KHÔNG CÓ CÁI CHUYỆN PHÁT TRIỂN TÂM LÝ

CỐT TỦY NHỮNG LỜI THUYẾT GIẢNG
Vào ngày 21 tháng 10 năm 1980, Krishnamurti viết một bản tuyên ngôn như sau: --- "Cốt tủy những lời rao giảng của Krishnamurti đã được gói ghém trong lời phát biểu của ông ta vào năm 1929 khi ông tuyên bố :"Thực tại là mảnh đất không có lối vào".Người ta không thể tới đó bằng tổ chức hội đoàn, bằng tín điều, bằng giáo lý, bằng người linh hướng hoặc bằng nghi thức lễ lạy, không từ kiến thức triết học hoặc kỹ thuật tâm lý . Người ta phải tìm nó từ sự quán chiếu mối liên hệ trong đời sống, từ sự thấu hiểu nội dung những điều nằm trong chính tâm trí của anh ta, từ sự quan sát chứ không phải là lý luận, phân tích bằng kiến thức hoặc nghiền ngẫm chia chẻ nội tâm.
Người ta đã tự xây dựng lên những hình ảnh như là hàng rào an toàn qua tôn giáo, chính trị, bản thân. Ðó là những biểu tượng, những ý thức hệ và tín ngưỡng. Sức mạnh của những hình ảnh này đè trĩu lên tâm tư con người, chi phối sự suy nghĩ của họ, chi phối mối liên hệ của họ và ngay chính bản thân họ trong đời sống hằng ngày . Những hình ảnh này chính là nguồn gốc mọi vấn đề của chúng ta, vì nó gây nên sự chia rẽ giữa chúng ta với nhau . Nhận thức về cuộc đời của mỗi người bị o ép bởi những khái niệm đã được thiết lập bền vững trong tâm trí họ . Nội dung tri thức của họ là những điều họ góp nhặt được trong suốt cuộc đời .
Cả loài người thì cái nội dung này cũng đại khái giống nhau . Cá nhân chỉ là cái tên, cái hình thể và cái nền văn hóa hời hợt mà hắn thu lượm được từ truyền thống và môi trường sống chung quanh. Nhưng mà cái đặc điểm, cái độc đáo của con người không nằm tại cái bề mặt hời hợt, nông cạn, mà nó hoàn toàn vượt thoát ra khỏi cái mớ tri kiến mà khắp cả loài người đều cũng có đại khái giống nhau kia . Cho nên hắn ta không là một cá thể.
Tự do không phải là một phản ứng; Tự do không phải là sự chọn lựa . Ðó là người ta tự dối mình, tưởng rằng người ta có quyền chọn lựa, là người ta tự do . Tự do là thuần túy quan sát, không mục tiêu, không sợ hãi bị trừng phạt và không mong cầu sự ban thưởng. Tự do không có động cơ; Tự do không phải là kết thúc của một tiến trình thay đổi của con người, nhưng nằm ngay tại lúc khởi sự hiện hữu . Trong sự quan sát, người ta bắt đầu tìm ra sự không có tự do . Tự do được tìm thấy khi không chọn lựa, tỉnh thức trong các hoạt động của đời sống hằng ngày . Tư tưởng là thời gian. Kinh nghiệm và kiến thức sinh ra tư tưởng, do đó, nó không thể tách rời ra khỏi thời gian và quá khứ. Thời gian là kẻ thù tâm lý của con người .
Hành động của chúng ta đặt nền tảng trên kiến thức và do đó, trên thời gian, cho nên con người luôn luôn bị lệ thuộc vào quá khứ. Tư tưởng thì luôn luôn có giới hạn, cho nên chúng ta sống trong sự mâu thuẫn và vùng vẫy liên tục. Không có cái chuyện phát triển tâm lý. Khi nào con người trở nên tỉnh thức trước những hoạt động về tư tưởng của chính hắn, hắn sẽ thấy được sự phân chia giữa thực thể suy nghĩ và tư tưởng, thực thể quan sát và cái bị quan sát, thực thể kinh nghiệm và sự kiện được kinh nghiệm. Khi đó người ta sẽ thấy được rằng sự chia cách này chỉ là ảo giác.
Chỉ có từ sự quan sát thuần túy này người ta mới bừng tỉnh, không bị bóng tối của quá khứ và thời gian che khuất. Sự bừng tỉnh phi thời gian này là sự giác ngộ sâu sắc, triệt để, đột biến, của cái tâm. Sự hoàn toàn phủ định là căn bản của khẳng định. Khi có sự phủ định tất cả những cái mà tư tưởng đã tạo ra về mặt tâm lý, lúc đó sẽ chỉ còn có lòng yêu thương, đó là từ bi và trí tuệ."
Trích " The Core of the Teachings"

Sao ông không giúp đời bằng cách thực tế mà lại phí thời giờ đi thuyết giảng như vậy?

KHI TÂM HỒN ĐƯỢC KHAI PHÓNG
Hỏi :-- Sao ông không giúp đời bằng cách thực tế mà lại phí thời giờ đi thuyết giảng như vậy?
Krishnamurti đáp :-- Thế bạn muốn nói gì khi dùng chữ thực tế? Bạn muốn nói về chuyện mang đến một sự đổi thay trên thế giới, một sự điều chỉnh hài hòa hơn trong nền kinh tế, một sự phân phối tài nguyên tốt đẹp hơn, một mối quan hệ thân tình hơn, hay nói một cách lỗ mãng, là giúp bạn kiếm được việc làm tốt hơn. Bạn muốn thấy có sự đổi thay trên thế giới, - mọi người thông minh đều muốn, - và bạn muốn có một phương pháp để làm chuyện đổi thay đó, và vì thế, bạn hỏi tôi tại sao lại phí thời giờ đi thuyết giảng thay vì làm việc gì đó cho chuyện thay đổi. Vậy xin hỏi rằng có thật tôi đang làm chuyện phí thời giờ vô ích chăng? Sẽ là chuyện phí thời giờ thật đấy, nếu tôi giới thiệu một hệ tư tưởng mới để thay đổi hệ tư tưởng cũ, mẫu mực cũ. Có thể đó là điều bạn muốn tôi làm. Nhưng thay vì chỉ ra một "cái gọi là đường lối thực tế " để hành động, để sống, để kiếm việc làm tốt hơn, để tạo ra một thế giới đẹp đẽ hơn, thì việc tìm cho ra cái gì là chướng ngại vật đã thực sự ngăn cản một cuộc cách mạng toàn diện, không phải là cuộc cách mạng nửa vời , mà là từ nền tảng, một sự thay đổi quyết liệt, từ gốc rễ, không chỉ trên quan niệm, lý thuyết suông, đó không phải là điều quan trọng chăng? Bởi vì những lý tưởng, những niềm tin, những ý thức hệ, những giáo điều, đều ngăn cản hành động. Thế giới không thể chuyển biến toàn diện, không thể là một sự đổi thay triệt để, khi mà hành động còn được đặt căn bản trên quan niệm, bởi vì khi đó hành động chỉ là phản ứng và quan niệm, lý thuyết, được coi là quan trọng hơn hành động rất nhiều. Một cách chính xác, đây có phải là chuyện đang xảy ra trên thế giới chăng? Muốn hành động, chúng ta phải tìm ra điều chướng ngại nó đã cản trở hành động. Nhưng thật ra thì phần lớn chúng ta không thích hành động, đó là điều gay go của chúng ta. Chúng ta thích bàn cãi, chúng ta thích thay đổi ý thức hệ này sang ý thức hệ khác, và vì thế, chúng ta cứ lảng tránh chuyện hành động bằng những lý thuyết suông. Chắc chắn là như thế thì quá đơn giản rồi, phải vậy không?
Thế giới ngày nay phải đối diện với rất nhiều vấn đề: nạn nhân mãn, nạn thiếu thực phẩm, sự phân chia loài người thành nhiều chủng tộc, giai cấp, vân vân. Tại sao không có một nhóm người ngồi xuống để cùng nhau giải quyết vấn đề chủ nghĩa quốc gia, dân tộc? Nhưng mà nếu chúng ta muốn trở thành quốc tế hòa đồng trong khi còn bám chặt lấy tinh thần quốc gia của chúng ta, thì chúng ta lại tạo ra một vấn đề khác. Và đó là điều phần đông chúng ta đang làm.
Vậy thì bạn thấy đó, rõ ràng là những điều lý tưởng, những tiêu chuẩn, đã ngăn cản hành động. Một chính khách, nhà thẩm quyền đầy uy tín, đã nói rằng thế giới có thể sắp xếp lại để mọi người đều được cung cấp thực phẩm. Vậy tại sao lại không làm được chuyện đó? Bởi vì có sự mâu thuẫn giữa những quan điểm, những niềm tin và chủ nghĩa dân tộc. Cho nên, chính những quan niệm đã ngăn cản sự cung cấp đồ ăn cho con người. Và phần đông chúng ta hiện đang đùa giỡn với những quan niệm mà vẫn cứ tưởng rằng chúng ta đang tích cực làm cách mạng, tự mê hoặc mình với những từ ngữ như là thực tế. Điều quan trọng là chúng ta hãy tự giải thoát ra khỏi những quan niệm, khỏi sự phân biệt chủng tộc, khỏi những niềm tin và giáo điều, từ đó, chúng ta có thể hành động, không phải nương theo một mẫu mực hoặc một hệ tư tưởng, mà chỉ tùy theo nhu cầu đòi hỏi mà thôi.
Chắc chắn là việc đi tìm những sự cản trở, những chướng ngại đã ngăn cản công cuộc này thì không phải là phí thời giờ, không phải là những chuyện huênh hoang, rỗng tuếch. Điều bạn nói hiển nhiên là vô nghĩa. Những tư tưởng, niềm tin, quan điểm chính trị và kinh tế của bạn thật ra đã làm phân hóa giữa con người với nhau và đưa tới chiến tranh. Chỉ khi nào tâm trí được giải thoát khỏi những quan niệm và niềm tin thì nó mới có thể hành động một cách công chính được .
Một nhà ái quốc nặng lòng với dân tộc, có thể sẽ không bao giờ biết bốn bể đều là anh em (tứ hải giai huynh đệ) là thế nào, dù anh ta có thể cũng nói về điều đó đấy, nhưng ngược lại, trong hành động của anh ta, về mặt kinh tế và trong mọi chiều hướng, đều dẫn tới chiến tranh.
Cho nên chỉ khi nào tâm trí giải thoát khỏi mọi loại khái niệm, không chỉ hời hợt trên bề mặt, mà là từ nền tảng, thì mới có hành động công chính và do đó mới có sự chuyển hóa triệt để và bền vững. Mà sự giải thoát khỏi được những khái niệm, quan điểm này thì chỉ có thể xẩy ra qua sự tự tỉnh thức và tự giác.
J. Krishnamurti -- On Relationship

Sự Thật là "bây giờ". Không "HÀNH" hay để muôn ngàn năm sau...!!!???


Vấn đề Sinh-Tử.
Có Sinh ắt Có Tử.

Không Sinh ắt Không Tử
Điều này khá rõ ràng
Thế xem Tâm Trí thế nào...!!!???
Cho "Tường" mọi sự vấn đề bên trong.
Nếu còn cái trí "lăn tăn"...
Chưa thông "Sinh-Tử" cuộc đời...
Bản thân "hỗn loạn" là điều tất nhiên.
"Sinh" là gì và "Tử" là sao...???
Không thông được "chúng"....
Khó lòng thoát ra...
Cuộc đời có được bao lâu...!!!???
Bao nhiêu sức lực cho vào thú vui....!!!???
Khi có sức TA không màng "Sinh-Tử"

Đến khi gần chết lại mong "thiên đàng"...!!!???
Ôi !!! Cái "KẾT" của bao năm lười biếng.
Khi Cái Chết đến...!!! Quá bất ngờ...!!! 
Làm cho thân xác run rẩy và sợ hãi.
Cho đến giờ "Sinh-Tử" vẫn chưa xong...!!!???
Trải qua ngàn, triệu năm và hơn thế nữa...
Bài học này, mỗi người "tự học".
Thấu "Sinh-Tử" đời người,
Cái Trí mới được TỰ DO.
Sự Thật là tại "bây giờ".
Không "HÀNH" hay để muôn ngàn năm sau...!!!???

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

KHÔNG PHẢI CÁI TÂM TRÍ TƯỞNG NGHĨ ĐẾN CÁI ĐÃ là GÌ hay KHÔNG là GÌ hoặc CÁI SẼ là GÌ.

Một cỗ máy để được vận hành tốt, người TA cần phải có nắm vững kiến thức cơ bản, những kết cấu và một lượng kiến thức nhất định cũng như nguyên lý vận hành...!!!???
Còn đối với bản thân cỗ máy thời gian đang chuyển động trong tâm trí của mỗi con người chúng ta, có thể mỗi người của chúng ta dùng năng lượng mà mình đang có để "học hỏi"-"hoài nghi"-"tra xét"-"nghiên cứu"-"thăm dò"-"khám phá" xem sự thật tại bản thân chính mình hiện giờ hiện đang là gì...!!!???
KHÔNG PHẢI CÁI TÂM TRÍ TƯỞNG NGHĨ ĐẾN CÁI ĐÃ là GÌ hay KHÔNG là GÌ hoặc CÁI SẼ là GÌ.

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Làm sao hiểu và sống Tự do

Sức sống của Trí óc tự do

Chú tâm không có Trung tâm

Năng lực trong Khoảng không

Dạy Đàn Organ ''Giang Tấu 2'' Hướng dẫn Online Dễ Hiểu Nhất - Thiện Organ

Học Đàn Organ ''Giang Tấu 1'' Hướng Dẫn A-Z Hay Nhất Quả Đất - Thiện Organ

Dạy Đàn Organ ''CẢM ÂM - Bài 1'' Cho người mới học đàn - Thiện Organ

Dạy Đàn Organ ''CẢM ÂM - Bài 2'' Hay & Bổ ích - Thiện Organ

Hát Karaoke cực hay trên thiết bị Smart Karaoke S2 di động cầm tay.

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Hướng dẫn chơi dân ca - vọng cổ trên đàn organ - Hữu Phước Phần 1

Hướng dẫn chơi vọng cổ trên keyboard - Nguyễn Hoàng Út

Kiều Trung và LêHiến SốngThiền, hôm nay 24-08-2016

Kiều Trung: Có đôi khi con thấy hình như "Đời sống của chính mình" là có 1 sự sắp đặt sẵn.... ???
SốngThiền LêHiến: Nếu nói như Kiều Trung thì "hình như cuộc sống có một sự sắp đặt sẵn"...Vậy kịch bản từ đâu mà có và AI là người viết ra kịch bản này, cho CHÚNG TA chơi"...
Mỗi người hãy tự tìm hiểu và khám phá bản thân chính mình xem như thế nào, hơn là "vội chấp nhận kịch bản" để làm theo cho phù hợp...!!!
Những "Nghịch Cảnh của Đời Sống" có thể là một "môi trường sáng tạo cho tâm trí", nhưng có thể TA ít khi nhận ra nơi bản thân mình, những cơ hội đầy thách thức trong cuộc sống.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Đã nhầm lẫn rồi, còn đâu "thiên đường hạnh phúc"..!!!???


SốngThiền LêHiến: Phải chăng cả cuộc đời toàn "khổ với đau"...!!!???
Bản thân mong muốn niềm vui, hạnh phúc, thanh bình...
Bản thân chắc chắn, mong muốn những điều đó.
Bản thân thực hiện những điều đó theo thời gian...

Nhưng, bản thân lại luôn lại rơi vào "nghịch cảnh"...!!!
Điều mà, bản thân chẳng muốn bao giờ..!?

Đâu đó, có lẽ bản thân đang đi vào con đường nhầm lẫn..!!!???
Đã nhầm lẫn rồi, còn đâu "thiên đường hạnh phúc"..!!!???
Phải chăng cả cuộc đời toàn "khổ với đau"...!!!???

Yêu thích
Bình luận

"SUỐI NGUỒN TÌNH YÊU-TƯƠI TRẺ" là "SỨC SỐNG TUÔN TRÀO"


SốngThiền LêHiến:...đã có rất nhiều cách để nói về " TÌNH YÊU ".
Nhưng "TINH YÊU" thật sự nằm ở đâu...!!!???
Nếu "AI" đã tìm ra được chỗ "TÌNH YÊU" ngự...!!! 
Rồi thì đời đời không bao giờ tìm kiếm "TÌNH YÊU" nữa.
Con người ấy, đã trở thành "SUỐI NGUỒN của TÌNH YÊU".
"SUỐI NGUỒN TÌNH YÊU-TƯƠI TRẺ" là "SỨC SỐNG TUÔN TRÀO"

Yêu thích
Bình luận

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Ông tin rằng chỉ có sự tốt lành vĩnh cửu mới có thể giữ chặt con người lại cùng nhau. Và quả ngọt của sự tốt lành rất kỳ diệu.

Jiddu Krishnamurti: Ông tin rằng chỉ có sự tốt lành vĩnh cửu mới có thể giữ chặt con người lại cùng nhau. Và quả ngọt của sự tốt lành rất kỳ diệu.
Krishnamurti cũng là người vào năm 1929 đã giải tán Order thuộc tổ chức giàu có đã được mở mang vì ông từ năm 1909, khi ông được “phát hiện” bởi những nhà Thần học. Sau đó ông tuyên bố “Chân lý không thể được tổ chức” và từ bỏ những tài sản của tổ chức này.
Sự mâu thuẫn giả tạo giữa con người phủ nhận những tổ chức tinh thần và con người vào cuối đời lại đứng đầu nhiều tổ chức đã được giải quyết từ tận năm 1929, khi ông chấm dứt bài diễn văn nổi tiếng để giải tán Order:
Chỉ những người muốn hiểu rõ, đang có ý định tìm được sự vĩnh hằng, không khởi đầu và kết thúc, sẽ đi cùng nhau bằng mọi mãnh liệt, sẽ là một hiểm họa cho mọi sự việc không phải cốt lõi, cho những tưởng tượng, cho những ảo tưởng. Và họ sẽ chú tâm, họ sẽ trở thành ngọn đuốc, bởi vì họ hiểu rõ. Chúng ta phải tạo ra một tổ chức như thế, và đó là mục đích của tôi. Bởi vì, tình bằng hữu trung thực đó … sẽ có sự cộng tác thực sự của mỗi người. Và điều này không xuất phát từ uy quyền.
Điều rất quan tâm của Krishnamurti, đặc biệt khi ông lớn tuổi và lo ngại về sự hưng thịnh của những tổ chức do chính ông thành lập, là tạo ra một tổ chức của những người bạn như thế. Theo thời gian những tiêu chuẩn cho tình bằng hữu của ông vẫn còn y nguyên: tình bằng hữu không thể hưng thịnh nơi nào còn có ganh ghét, so sánh, sở hữu. Ông tin rằng chỉ có sự tốt lành vĩnh cửu mới có thể giữ chặt con người lại cùng nhau. Và quả ngọt của sự tốt lành rất kỳ diệu.

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

Thất Sơn mầu nhiệm: Tập 6 - Thầy rắn Bảy Núi

Thầy Bình Minh gỡ bùa ngải thư ếm khủng khiếp nhất

Kinh dị Yểm bùa ngải rút ra toàn đinh sắt từ bụng người

Chính sự "THỨC TỈNH" cho NHẬN THỨC một cách SÂU SẮC để THẤY RA chính bản thân mình "đâu là THẬT hay đâu là GIẢ...!!!???


Tâm trí tạo dựng lên "đủ thứ-mọi điều" mà con người tin tưởng và cho rằng phải cố gắng duy trì nó cho dù phải "hy sinh tất cả" để có được nó...Sau đó, chỉ còn lại những giọt nước mắt "khổ đau" và những "nỗi lo âu sợ hãi" bao trùm thế giới và bản thân...
Cuối cùng là sụp đổ-hủy hoại-tan rã-chết cho dù những điều đó, tâm trí con người đã "tạo dựng lên" vài chục năm hay cả ngàn năm và hy vọng, mong cầu chúng "không sụp đổ-tan rã-hoại diệt". Xem ra tâm trí đang "CHƠI với TRÒ CHƠI THỰC TẾ ẢO TƯỞNG" mà do chính nó dựng lên. Một điều gì "không thật" mà tâm trí cố gắng "dựng lên" và "chăn nuôi" để "thu hoạch" với hy vọng cái "không thật qua thời gian sẽ biến thành thật".
Chính sự "THỨC TỈNH" cho NHẬN THỨC một cách SÂU SẮC để THẤY RA chính bản thân mình "đâu là THẬT hay đâu là GIẢ...!!!???

Yêu thích
Bình luận